XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 197: Còn không phải do cô xúi giục
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:49:20
Lượt xem: 73
Giang Quả Nhi đi đào kênh rạch, Triệu Mộc lại chờ đợi Giang Quả Nhi thêm hai ba ngày, cuối cùng hôm đó cũng nhìn thấy một bóng hình lên trên núi, là tới “Chỗ cũ” của bọn họ.
Hôm nay Giang Quả Nhi nói cô ta bị rơi mất ngọc bội gia truyền hình song ngư của mình, mặc dù hơi khó tin nhưng Trần Xuân Hoa vừa nghe xong, đã lập tức tới tìm giúp.
Hai người đi theo hai hướng khác nhau, Trần Xuân Hoa đi theo con đường bên phải, mà lúc này Triệu Mộc đang trốn ở gần đó, nhìn người phụ nữ có vẻ ngoài cường tráng, mặt to như cái mâm, còn thô ráp hơn anh ta kia… Ngay lập tức mặt anh ta đen xì, thầm mắng. Mẹ nó! Con tiện nhân Giang Quả Nhi kia! Có phải cô ta muốn mình cưới… Phi! Tiện nhân, anh ta không thèm, cưới về rồi còn không biết là ai áp chế ai.
Triệu Mộc nhìn qua Trần Xuân Hoa một lượt, mau chóng thu hồi ánh mắt ghét bỏ, sau đó quay người rời đi.
Trần Xuân Hoa tìm vài lần vẫn không tìm thấy thứ Giang Qủa Nhi nói, cô ta ảo não quay về: “Quả Nhi, tớ không tìm thấy ngọc bội mà cậu nói, cậu đã tìm thấy chưa?”
Giang Quả Nhi đứng ngay chỗ hai người tách nhau ra trước đó, căn bản không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào phát ra từ phía Trần Xuân Hoa rời đi, vốn dĩ cô ta định đợi đến khi có tiếng kêu cứu thì chạy tới làm người chứng kiến, nhưng mà hiện tại…
“Không tìm thấy à? Vậy thì quên đi, khả năng không phải rơi ở nơi này, để tớ đi nơi khác tìm thử xem.”
Trong đầu Giang Quả Nhi lại nghi hoặc không thôi, Triệu Mộc kia làm sao vậy?
Giang Quả Nhi cười kéo Trần Xuân Hoa rời đi, nhưng mà Trần Xuân Hoa vẫn lo lắng cho cô ta: “Cậu có chắc không? Cậu đã tìm bên kia chưa? Cậu nghĩ lại cẩn thận xem, rốt cuộc còn đi những đâu?”
Trần Xuân Hoa còn lo lắng hơn Giang Quả Nhi, nhưng Giang Quả Nhi chỉ khẽ lắc đầu: “Để tớ tìm lại xem, có thể là rơi xuống gầm giường hay kẽ giường rồi…”
Cô ta cau mày, dáng vẻ ưu sầu. Trần Xuân Hoa thấy vậy tưởng Giang Quả Nhi thật sự sợ mất miếng ngọc bội gia truyền, lại an ủi Giang Quả Nhi thêm một trận.
Tối hôm sau, Giang Quả Nhi đi tìm Triệu Mộc, giọng điệu không tốt lắm: “Triệu Mộc, anh làm sao thế hả? Không muốn cưới vợ nữa à? Không phải tôi đã tìm sẵn cho anh sao?”
Sắc mặt Triệu Mộc cũng không tốt hơn là bao: “Cô có ý gì? Tìm cho tôi người xấu như vậy, tôi cần cô ta làm gì? Thà tôi tìm đứa con gái khác trong thôn còn hơn! Tôi thấy cô nàng Vương Tuyết Trúc trong khu tập thể thanh niên trí thức các cô khá xinh đẹp đấy!”
Triệu Mộc giở giọng tham lam, điểm danh muốn người tương đối xinh đẹp kia. Khi nói ra lời này, anh ta còn hất hàm, dáng vẻ vênh váo tự đắc.
Cố Diệp Phi
“Vương, Vương Tuyết Trúc? Anh điên à?” Giang Quả Nhi từng nghe người khác trong khu tập thể nói, lần trước khi lên thị trấn Vương Tuyết Trúc cũng đi tiệm cơm quốc doanh với Thịnh Ngọc Châu, còn gọi thịt kho tàu ăn… Chắc chắn điều kiện gia đình tốt hơn đám người Lý Yến, Lâm Đào Đào, vẻ ngoài còn không tệ, Triệu Mộc nghĩ anh ta là ai chứ?
“Tôi không thân với cô ấy, không gọi được cô ấy ra ngoài. Hay là La Linh đi, cô ấy cũng rất chăm chỉ cần mẫn, hơn nữa vẻ ngoài còn thanh tú, thích hợp với anh.” Giang Quả Nhi nhìn người đàn ông không tự hiểu lấy mình trước mặt, ngoài miệng nói vậy trong lòng lại âm thầm khinh bỉ: Anh ta cũng xứng?
Thật ra Giang Quả Nhi rất muốn nói, anh không xứng có vợ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-197-con-khong-phai-do-co-xui-giuc.html.]
Triệu Mộc trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, thôi cũng được.
Lại một ngày trôi qua, hôm nay La Linh bị Giang Quả Nhi dùng lý do cũ gọi tới giúp đỡ. Tuy rằng nhìn qua có vẻ quan hệ giữa Giang Quả Nhi với La Linh không tệ lắm, nhưng chưa đến mức thân thiết như Trần Xuân Hoa, đa phần là do nhân duyên của Giang Quả Nhi trong khu tập thể thanh niên trí thức khá tốt.
Ngày nào cũng phải dậy sớm đi đào kênh rạch, La Linh đã mệt sắp c.h.ế.t rồi, lấy đâu ra tâm trạng đi tìm ngọc bội giúp Giang Quả Nhi, nhưng mà được đối phương nhờ vả, La Linh vẫn đồng ý miễn cưỡng, bởi Giang Quả Nhi hứa hẹn lần sau đến phiên cô ta nấu cơm, Giang Quả Nhi sẽ giúp đỡ.
“Làm ơn giúp tớ đi mà, miếng ngọc bội ấy thật sự rất quan trọng với tớ.” Giang Quả Nhi hạ mình năn nỉ, khiến lòng kiêu ngạo của La Linh được thỏa mãn.
Sau đó, La Linh đi theo hướng mà Giang Quả Nhi chỉ cho mình.
Đến giao lộ, con đường trước mặt chia thành hai lối, mỗi người đi một bên. La Linh không nghĩ ngợi nhiều, vừa đi còn vừa nghiêm túc tìm kiếm.
Đột nhiên, có một người đàn ông xông ra từ phía sau, ôm chặt lấy La Linh.
La Linh sợ tới mức hét lên một tiếng, nhớ tới chiêu thức phòng sói trước kia anh trai mình từng dạy, cô dẫm mạnh lên mu bàn chân của người đàn ông sau lưng, đồng thời thúc khuỷu tay về phía sau.
Người đàn ông sau lưng kêu lên một tiếng, hai tay cũng buông lỏng ra. La Linh giãy giụa thoát khỏi vòng kìm kẹp, quay đầu, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt hung ác, giơ nắm đ.ấ.m lên hung hăng đ.ấ.m mạnh xuống.
Nơi nào dễ đau nhất thì đánh nơi đó, ví dụ như mắt, đầu…
Triệu Mộc kêu như heo bị làm thịt, ở phía bên kia, nghe thấy tiếng kêu Giang Quả Nhi mau chóng chạy về phía bên này. Ánh mắt cô ta lạnh lùng: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa vội vàng chạy tới Giang Quả Nhi vừa hô to. Nhưng khi tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta lại sợ ngây người. Sao… Sao La Linh lại đè Triệu Mộc ra đánh thế này?
Nhìn thấy Giang Quả Nhi chạy đến, Triệu Mộc đau đớn vươn tay cầu cứu cô ta: “Mau, mau cứu tôi…”
Sắc mặt Giang Quả Nhi tối sầm, lập tức xông tới chỗ Triệu Mộc, đạp cho anh ta hai cái: “Đồ khốn nạn này, anh dám bắt nạt phụ nữ!”
Triệu Mộc bị đạp hai cái, cảm thấy cả người đau đớn sắp ngất đi rồi. Con tiện nhân này, lại… Hại mình…
Anh ta cất giọng yếu ớt, ngữ điệu lại rất hung ác: “Còn không phải do cô… bảo tôi…”
Lời này vừa vang lên, La Linh lập tức ngừng lại theo bản năng, ánh mắt nhìn về phía Giang Quả Nhi.