Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 193: Không học được

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:41:44
Lượt xem: 62

Lục Dữ xách theo hộp cơm về đến nhà rồi mới mở miệng hỏi dò Lục Thu Hạo: “Cơm với đồ ăn trưa nay là ai nấu thế?”

“Là em với chị Ngọc Châu nấu cùng nhau, tay chị Ngọc Châu còn bị bỏng, nổi mụn nước.” Lục Thu Hạo chưa bao giờ giấu giếm anh trai chuyện gì, lập tức trả lời thẳng thắn.

Nghe cậu ấy trả lời, Lục Dữ vội vàng quay đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương: “Tay bị bỏng rồi à? Cho tôi xem nào, đã bôi thuốc chưa…”

Lục Dữ sợ Thịnh Ngọc Châu không có thuốc mỡ, nhớ ra trước đây hình như anh có mua một lọ từ trên thị trấn mang về, vội vàng muốn đi tìm thử.

Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Dữ lo lắng như vậy, nụ cười cũng trở nên dịu dàng. Cô vươn bàn tay trắng nõn của mình lên, ngón trỏ và ngón giữa đã mọc hai cái mụn nước.

“Bôi thuốc mỡ rồi, không đau lắm.” Trước đó Thịnh Ngọc Châu hoàn toàn không cảm thấy gì, bây giờ được Lục Dữ dịu dàng quan tâm hỏi han, cô lại cảm thấy ngón tay mình hơi đau nhức, hốc mắt cũng đỏ lên, ấm ức làm nũng với Lục Dữ.

Lục Dữ thấy vậy cũng đau lòng không thôi, đều tại anh. Anh muốn thổi cho cô, lại ý thức được vẫn đang ở bên ngoài, Lục Thu Hạo còn đang đứng bên cạnh, nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi: “Sau này đừng nấu cơm nữa, để anh về sớm chút…”

Lục Dữ hối hận thật, nếu biết trước anh đã không đồng ý với bí thư chi bộ thôn rồi, khiến Thịnh Ngọc Châu bỏng cả tay.

Vốn dĩ anh tưởng rằng, mình vất vả kiếm công điểm thêm chút nữa, là Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu có thể ở nhà nghỉ ngơi, chơi đùa, nào ngờ…

“Nhưng như vậy anh sẽ rất vất vả.” Thịnh Ngọc Châu phồng mặt lên.

Tiên sinh Ốc Đồng đối xử với cô tốt quá, cô cũng muốn giúp đỡ anh ấy.

“Không vất vả.” Nếu là trước kia, khả năng Lục Dữ sẽ cảm thấy vất vả, nhưng mà bây giờ, chỉ cần gặp được Thịnh Ngọc Châu, là anh biết bản thân đang phấn đấu vì tương lai, biết vất vả mình phải chịu đựng có thể giúp Thịnh Ngọc Châu không cần vất vả, như vậy là anh cảm thấy thỏa mãn rồi.

Có lẽ đây chính là mệt nhưng vui mà người ta thường nói.

“Anh, em cũng muốn giúp anh, A Hạo cũng rất cố gắng.” Lục Thu Hạo ở bên cạnh mở miệng, A Hạo cũng rất chăm chỉ sao anh trai lại không khen cậu nhỉ?

Chị Ngọc Châu đã khen cậu rồi, anh trai không ngoan.

“Ừ, A Hạo của chúng ta cũng rất ngoan.” Lục Dữ không biết có phải Lục Thu Hạo bị lây bệnh từ Thịnh Ngọc Châu hay không, nhưng càng ngày cậu càng hoạt bát rồi, trước đây cậu ấy không hề làm nũng cầu khen ngợi như vậy.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà, Lục Dữ cảm thấy thay đổi như hiện tại rất tốt, tốt hơn trước kia rất nhiều.

Vào trong nhà, Lục Dữ mở cặp lồng đựng cơm ra ăn, ừm… Trong mắt Lục Dữ, mấy món ăn này giống như món ăn ngon nhất mà anh từng được ăn, bên trong chứa đầy tình cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-193-khong-hoc-duoc.html.]

Thịnh Ngọc Châu ngồi bên cạnh hơi ngượng ngùng, cô dùng ngón trỏ gãi gãi đầu mình: “Tôi… Lần đầu tiên tôi nấu cơm…”

Hơn nữa, cô vẫn chưa nấu xong, bởi vì tay bị bỏng, cho nên nhiệm vụ sau đó đều giao cho Lục Thu Hạo.

“Ngon lắm.” Lục Dữ khen.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu nấu cho anh ăn, sao có thể không ngon.

Lục Thu Hạo ở bên cạnh giơ tay lên, há miệng cười, Nhìn qua có vẻ vô cùng cao hứng, giọng nói cũng vang hơn: “Anh trai, món này là em nấu!”

Lời này vang lên, động tác của Lục Dữ hơi ngừng lại, anh nhìn về phía em trai bên cạnh, sau đó ánh mắt lại bay về phía Thịnh Ngọc Châu.

Thịnh Ngọc Châu nói nốt câu mình muốn nói: “Lần đầu tiên tôi xào rau, không thành công, nên… Nên đã giao cho A Hạo vừa đáng yêu, vừa hiểu chuyện, còn chăm chỉ có năng lực của chúng ta.”

Không biết có phải vì phát hiện ra ánh mắt Lục Dữ đang bay về phía mình hay không, mà khi nói ra câu này, Thịnh Ngọc Châu hơi ngượng ngùng.

“Em vất vả rồi.” Lục Dữ biết Thịnh Ngọc Châu làm được như vậy đã là rất rất cố gắng, lần đầu không thành công vấn đề không phải do cô, mà do anh chưa suy tính tốt.

“Tay còn đau không?” Lục Dữ nhẹ nhàng quan tâm, ánh mắt đặt trên tay Thịnh Ngọc Châu. Vừa rồi anh đã về phòng lấy thuốc mỡ định bôi cho Thịnh Ngọc Châu, đáng tiếc cô nói đã bôi thuốc mỡ rồi, thuốc do cô ấy mang theo từ nhà.

Thịnh Ngọc Châu nhìn lướt qua Lục Dữ, sau đó lại nhìn lên bàn ăn, mở miệng nhắc nhở: “Anh ăn cơm đi!”

“Đúng đấy, anh trai không ngoan, mau ăn cơm đi!” Lục Thu Hạo gật đầu nói theo, khiến Lục Dữ bất ngờ quay sang nhìn em trai mình, hiện tại cậu đã biến thành kẻ phụ họa rồi.

Đào kênh rạch, đương nhiên là có người giám sát phân chia công việc. Buổi sáng mỗi người được chia một đoạn ngắn, phải làm xong đoạn ngắn này trong ngày hôm đó mới xem như hoàn thành công việc, lấy đươc công điểm.

Buổi sáng, người trong khu tập thể thanh niên trí thức làm hơi chậm, nên buổi chiều phải làm muộn thêm chút, cho nên người nấu cơm bắt buộc phải tới sớm làm việc để buổi tối còn về sớm nấu cơm.

Buổi chiều, trông thấy Lục Dữ làm việc còn hăng hái hơn buổi sáng, giống như muốn liều mạng vậy, mọi người đều líu cả lưỡi.

“Lục Dữ…… Bị sao thế nhỉ?” Người bên cạnh đều kinh ngạc, Lục Dữ như vậy…… Không mệt sao?

“Lục Dữ lợi hại thật.” Thanh niên trí thức không rõ nguyên do vì sao Lục Dữ lại làm việc hung mãnh như thế, bọn họ chỉ biết kinh hô tán thưởng, còn hâm mộ ước ao mình cũng làm được như vậy.

Bọn họ muốn học tập lại phát hiện ra nếu mình làm việc với tốc độ đó, chỉ sau vài cái là tay chân đau nhức, rất muốn nghỉ ngơi, ngược lại còn chậm trễ hơn.

 Không học được!

Loading...