XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 189: Sớm sinh quý tử
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:35:26
Lượt xem: 64
Bởi vì Lục Dữ tương đối cao, Thịnh Ngọc Châu đứng trước mặt Lục Dữ phải nhón mũi chân mới với tới. khi cô đội mũ lên cho Lục Dữ, một tay khác cũng đã đặt trên vai Lục Dữ.
Bị Thịnh Ngọc Châu chạm vào một cái, cả người Lục Dữ lập tức như bị điện giật, vội vàng cầm lấy mũ đội đầu trong tay Thịnh Ngọc Châu, yết hầu thốt ra câu hỏi khô cằn: “Em… Sao em lại tới đây?”
Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra sắc mặt khác thường của Lục Dữ, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt anh: “Đương nhiên là tới đưa mũ cho anh rồi. Trời đang mưa, sao anh không chạy tới gốc ấy… Khụ khụ, sao anh không về nhà sớm chút?”
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng nhìn quần áo ướt sũng trên người Lục Dữ, tuy rằng ngày thường anh không tập thể dục, nhưng khả năng làm việc chăm chỉ cũng có tác dụng tương tự nhỉ?
Thịnh Ngọc Châu không rõ lắm, nhưng ánh mắt lại sáng lập lòe. Sau đó cô lại dặn dò Lục Dữ, trời mưa đừng bao giờ trú mưa dưới tán cây đại thụ, bởi vì không an toàn.
Khi Thịnh Ngọc Châu lải nhải dặn dò, Lục Dữ không dám nhìn thẳng vào Thịnh Ngọc Châu, sợ bản thân lại làm ra chuyện xấu hổ.
“Đi thôi, chúng ta về nhà nào, A Hạo vẫn đang ở nhà chờ chúng ta đó.” Thấy Lục Dữ không dám nhìn thẳng vào người mình, dường như Thịnh Ngọc Châu nhớ tới điều gì đó, đột nhiên cô khẽ cười một tiếng, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Nghe thấy câu nói này, Lục Dữ cảm thấy trái tim mình ấm hơn một chút. Chúng ta về nhà nào… Về nhà nào.
Ý thức được Thịnh Ngọc Châu đã coi nhà bọn họ thành nhà mình, sao Lục Dữ có thể không xúc động?
Thấy Lục Dữ không hành động, vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu còn muốn kéo Lục Dữ về nhà, nhưng nghĩ đến phong tục thời đại này, nếu cô thật sự nắm tay anh về nhà, chỉ sợ không thích hợp lắm.
Thịnh Ngọc Châu đi trước, Lục Dữ theo sau. Một phần là vì lúc này Lục Dữ hơi mất tự nhiên, nên Thịnh Ngọc Châu cũng không nói nhiều như mọi ngày.
…
Bởi vì mưa to, buổi chiều không thể ra đồng làm việc, lương thực đã phơi khô trong kho còn bị nước mưa chảy vào làm ướt, khiến trưởng thôn tức giận mắng hai người canh kho lương thực một trận.
Trưởng thôn không thích trời mưa tí nào, bởi vì trời mưa cả thôn đều đều trốn trong nhà, không làm việc, còn muốn ăn cơm không?
Cũng không phải không có công việc có thể làm ngày mưa, như cày ruộng, đào kênh rạch, bón phân chẳng hạn.
Vì thôn trên thượng nguồn đã đào kênh dẫn nước rồi, tất nhiên bọn họ ở hạ du không thể để thôn trên chiếm hết lợi lộc, còn bọn họ chỉ nhìn trời chờ chết. Cho nên trưởng thôn lập tức triệu tập lãnh đạo trong thôn, mở cuộc họp, cũng kiên quyết đào kênh rạch theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-189-som-sinh-quy-tu.html.]
Cán bộ khác trong thôn không phủ quyết ý kiến của trưởng thôn, ngược lại đều gật đầu tán thành, sau đó chia nhau ra đi thông báo cho các hộ gia đình khác trong thôn.
Việc đào kênh dẫn nước vừa bẩn vừa mệt nhọc, không ít người trong thôn không muốn đi, bọn họ thà ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, không kiếm được công điểm cũng không sao.
Chỉ có các hộ gia đình cô nhi quả phụ hoặc không có lao động khỏe mạnh đồng ý tham gia, bởi bọn họ quá nghèo, quá thiếu lương thực.
Khi bí thư chi bộ thông báo tới nhà Lục Dữ, anh gật đầu đồng ý ngay không nghĩ ngợi gì nhiều.
Thứ nhất, vì theo kinh nghiệm của anh, khả năng trận mưa này sẽ kéo dài rất lâu. Dù trời không mưa, đi đào kênh rạch cũng kiếm được nhiều công điểm hơn so với công việc đồng ruộng ngày thường, như vậy, Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo sẽ không phải ra ngoài làm việc.
Thứ hai là vì chuyện hôm nay quá kích thích, khiến Lục Dữ vốn đang thẹn thùng càng khó có thể đối mặt với Thịnh Ngọc Châu, nên anh quyết định tránh né một khoảng thời gian.
Tất nhiên là bí thư chi bộ thôn không biết những chuyện này, ông ấy chỉ cho rằng Lục Dữ kiên quyết ủng hộ quyết định của thôn, nên vô cùng vui mừng vỗ vỗ bả vai Lục Dữ: “Cuộc sống bây giờ càng ngày càng tốt lên rồi, đối xử với thanh niên trí thức Thịnh cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh một thằng nhóc mập mạp.”
Sau khi nói xong lời này, ông ấy vui mừng hớn hở ra về.
Bỏ lại Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ, sau khi nghe thấy lời bí thư chi bộ thôn đều đỏ mặt ngây người tại chỗ.
Không biết nghĩ tới điều gì Thịnh Ngọc Châu ngước mắt nhìn lướt qua đối phonwg một cái, sau khi phát hiện ra đối phương cũng đang nhìn mình lại ngượng ngùng thu lại ánh mắt.
Sinh một thằng nhóc mập mạp gì đó… Khụ khụ, hiện tại hai người hoàn toàn chưa nghĩ tới phương diện này.
Nhưng bị bí thư chi bộ thôn nhắc nhở như vậy, trong lòng vẫn khó nhịn nổi sinh ra từng cơn gợn sóng.
Đặc biệt là Lục Dữ, cậu thanh niên huyết khí bừng bừng khoảng thời gian này mới bị kích thích, vừa nghĩ tới thằng nhóc mập mạp là mặt đã đỏ tới mang tai rồi. Anh vội vàng đứng dậy, tiễn bí thư chi bộ thôn ra ngoài.
Thấy hai vợ chồng son đều ngượng ngùng, bí thư chi bộ thôi vui cười hớn hở: “Lục Dữ, không phải chú nói cháu đâu, nhưng con người ấy mà, phải có con rồi mới ổn định, nếu không sao lại có câu nói thành gia lập nghiệp, thành gia trước lập nghiệp sau?”
Khi nói ra câu này, bí thư chi bộ thôn còn dùng ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, như muốn nói để Thịnh Ngọc Châu sinh con rồi, cô mới không trốn mất.
“Vâng…” Không biết Lục Dữ có nghe rõ hay không, chỉ thấy anh khẽ đẩy bí thư chi bộ thôn một cái, cái đẩy rất nhẹ sẽ không khiến ông ấy bị thương, chỉ khiến ông ấy không nói tiếp. Chuyện kiểu này, anh không cần bí thư chi bộ thôn nhắc nhở.