XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 186: Hiện trường xấu hổ
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:33:58
Lượt xem: 61
Thịnh Ngọc Châu đứng yên tại chỗ, nhìn Lục Dữ cứng đờ ở nơi đó, trầm mặc vài giây, ánh mắt lại nhìn theo động tác của Lục Dữ.
Không biết có phải hiểu ra điều gì đó hay không, chỉ thấy Thịnh Ngọc Châu khẽ mím môi, cảm xúc đã không còn rệu rã như trước đó, hiện tại trông cô có tinh thần hơn rất nhiều.
Từng sống ở thế kỷ 21, khi thời đại thông tin bùng nổ, chưa ăn thịt heo cũng trông thấy heo chạy, huống chi sinh lý còn là môn học trong trường. Ban đầu Thịnh Ngọc Châu còn hơi mờ mịt, nhưng mà sau khi nghĩ tới, lại trầm mặc tại chỗ nhìn Lục Dữ giả vờ như mình chưa phát hiện ra điều gì: “Tôi khát, ra ngoài uống nước…”
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói chuyện bình tĩnh như vậy, Lục Dữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lục Dữ cho rằng, Thịnh Ngọc Châu không biết đã xảy ra chuyện gì, cùng lắm chỉ cho rằng anh xấu hổ không muốn cô giặt quần áo giúp anh…
Nếu là trước kia, Lục Dữ sẽ vì chuyện nhỏ kiểu này mà cảm thấy hổ thẹn, nhưng hiện tại đã trải qua “Hiện trường khiến người ta xấu hổ muốn độn thổ” này, Thịnh Ngọc Châu không hiểu rõ càng tốt.
“Ừ, trong phích nước có nước nóng đấy.” Trước đây Lục Dữ từng bị Thịnh Ngọc Châu nhắc nhở phải uống nước đun sôi, nên vẫn luôn chuẩn bị trước, không uống nước lã nữa.
“Ừ.” Thịnh Ngọc Châu cố gắng tỏ ra vô cùng trấn định, nghe Lục Dữ nói xong, cô xoay người đi tìm phích nước nóng, nhìn qua bóng dáng rất thong dong.
Thấy cuối cùng Thịnh Ngọc Châu cũng rời đi, Lục Dữ vội vàng giặt nốt chiếc quần cộc của mình, xả nước vài lần, sau đó phơi lên sào, cả quá trình đều liền mạch lưu loát, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, khuôn mặt Lục Dữ đã đỏ đến tận mang tai.
Lục Dữ cũng không dám đối mặt với Thịnh Ngọc Châu lần nữa, sau khi nấu cơm xong, anh lập tức cầm theo hai củ khoai nướng, ra khỏi nhà, vừa đi vừa ăn.
Còn Thịnh Ngọc Châu, sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lục Dữ, cả người cũng giống như con mèo xù lông, tay nắm chặt, để trước ngực, kích động không thể kích động hơn.
A a a a a a a!
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên trong lòng, vì sao lại để cô biết thứ kích thích như vậy, sao lại để cô biết Lục Dữ là anh thanh niên huyết khí bừng bừng… A a a a a!!!
Cô phải uống hai cốc nước lạnh để bình tĩnh lại mới được!!!
Cô quên mất, cô đã xem nhẹ vấn đề này rồi!
Ừm… Hay là giả vờ hôm nay chưa xảy ra chuyện như vậy nhỉ?
Sau khi uống nước xong, Thịnh Ngọc Châu quay về phòng, cô nghĩ, hiện tại chắc tiên sinh Ốc Đồng cũng không muốn đối mặt với cô.
Đã nằm lại giường, nhưng cơn buồn ngủ trong Thịnh Ngọc Châu đã bay biến hoàn toàn, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Lục Dữ vừa rồi. Đột nhiên ý cười nhiễm trên khóe môi cô, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.
Buổi sáng, khi Lục Thu Hạo tới gõ cửa, Thịnh Ngọc Châu mới phát hiện ra trong lúc mình suy nghĩ miên man, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.
Cô vội vàng đứng dậy, ra mở cửa. Lục Thu Hạo đang đứng bên ngoài, nhìn cô rất lo lắng: “Chị Ngọc Châu, sao hôm nay chị dậy muộn thế? Không thoải mái à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-186-hien-truong-xau-ho.html.]
“Không phải, do chị ngủ muộn thôi.” Ừm… Trong đầu nghĩ nhiều thứ lung tung rối loạn như vậy, bị xung kích quá mạnh, cô không kiềm chế được…
“Ồ.” Lục Thu Hạo gật đầu, không hề nghĩ nhiều: “Vậy chị mau dậy đi, ăn sáng xong lát nữa còn phải đi làm đó.”
Thịnh Ngọc Châu ra ngoài đánh răng rửa mặt, sau đó phát hiện ra không thấy bóng dáng Lục Dữ đâu. Cô nghi hoặc, nhìn về phía Lục Thu Hạo bên cạnh. mở miệng hỏi: “A Hạo, anh trai em đâu?”
“Anh ấy ra ngoài rồi, bảo chị em mình ăn cơm với nhau.” Lục Thu Hạo dậy tương đối sớm, có thể gặp Lục Dữ ngay trước lúc anh ra ngoài, với hành vi của Lục Dữ, Lục Thu Hạo không có bất kỳ nghi hoặc nào.
Còn Thịnh Ngọc Châu, khi biết Lục Dữ ra khỏi nhà từ sớm như thế, lại nhớ tới hình ảnh sáng nay mình trông thấy, cô lập tức giật mình hiểu ra.
A… Hóa ra là thế…
Thịnh Ngọc Châu cười như không cười, vẻ mặt đầy ẩn ý. Lục Thu Hạo không lý giải nổi biểu cảm này của cô, chỉ biết hôm nay chị Ngọc Châu hơi kỳ lạ.
Vì sao nhỉ?
Bữa sáng hôm nay, Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo ăn rất thảnh thơi, sau đó thong thả đi về phía đồng ruộng mình làm.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đương nhiên có một phần nguyên nhân là vì hiện tại không còn nóng bức như mùa hè.
Vì bài học ngày hôm qua nhận được, lúc ra về Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo cùng nhau đem trả nông cụ cho thôn, cô tuyệt đối không để Lục Thu Hạo ở chỗ này một mình thêm lần nào nữa.
Trước đây cô không để ý lắm, nên không biết hóa ra người trong thôn lại đối xử với Lục Thu Hạo đáng giận như vậy.
Đến giờ tan làm buổi chiều, đám trẻ con nghịch ngợm bắt nạt Lục Thu Hạo hôm qua lại chạy tới, cả đám đứng chắn trước mặt hai người, ấp a ấp úng dáng vẻ vô cùng mất tự nhiên.
Vừa nhìn thấy đám trẻ con nghịch ngợm mèo chê chó ghét này Thịnh Ngọc Châu lập tức mất hứng, cô ngăn trước mặt Lục Thu Hạo, trợn trừng mắt, cất cao giọng mắng: “Có phải mấy đứa lại định bắt nạt người ta không?”
Đám trẻ nghịch ngợm hơi ấm ức, nhưng vẫn quật cường đứng tại chỗ, nghểnh cổ nhìn về phía Lục Thu Hạo sau lưng Thịnh Ngọc Châu, một vì bị đánh sợ, hai vì bị lời tiên đoán hôm qua của Thịnh Ngọc Châu dọa sợ rồi.
“Xin, xin lỗi.” Đám trẻ nhìn nhau một lát, sau đó ấp úng xin lỗi Lục Thu Hạo.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó, Thịnh Ngọc Châu quay đầu nhìn về phía Lục Thu Hạo bên cạnh mình: “A Hạo, bọn họ đang xin lỗi em đó, chị nói rồi mà, em chính là Kim Đồng trên trời hạ phàm, là đứa trẻ đáng yêu nhất.”
Khi nói lời này, Thịnh Ngọc Châu trông thấy rõ ràng hai mắt của Lục Thu Hạo đều sáng lên, giống như tự tin sau khi được khẳng định. Thịnh Ngọc Châu nhìn thấy cũng vô cùng thoải mái.
Trẻ con mà, đừng lúc nào cũng tự ti như vậy, phải kiêu ngạo một chút mới đáng yêu.