XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 181: Giặt quần áo giúp anh
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:29:38
Lượt xem: 62
Ra tới cánh đồng, hiện tại thời tiết không nóng lắm, đã tới cuối mùa thu, quần áo đã phải mặc thêm một lớp.
Không lâu sau, cô trông thấy Lê Thừa Du khập khiễng tới tìm mình, vẻ mặt giống như đang nhìn kẻ phụ bạc, còn mở miệng chất vấn cô: “Thịnh Ngọc Châu, sao cô lại không biết xấu hổ, một mình chạy tới nhà đàn ông ở như vậy?”
Khi chất vấn cô giọng anh ta không thấp, may mà lúc đó mấy mảnh ruộng xung quanh không có người nào khác, thôn dân đều cách rất xa.
A… Có hai nữ thanh niên trí thức trong khu tập thể làm việc cách đó không xa lắm, nhưng mà bọn họ biết chuyện giữa Lê Thừa Du, Giang Quả Nhi và Thịnh Ngọc Châu, nên không tò mò đoán bậy đoán bạ.
“Lê Thừa Du, tôi sắp kết hôn với Lục Dữ rồi, cho nên, chuyện của chúng tôi không cần anh quan tâm, thân là một người đàn ông, sao anh lại không biết xấu hổ đi buôn chuyện về người khác như thế? Anh không biết thế nào là ghê tởm à?”
Thịnh Ngọc Châu lạnh lùng hừ một tiếng, cảm quan về Lê Thừa Du có thể nói là vô cùng chán ghét, dạo gần đây anh ta luôn tới răn dạy cô, anh ta nghĩ mình là thứ gì?
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, Lê Thừa Du trợn tròn mắt nhìn cô, kết hôn? Là sự thật, không phải đám người trong khu tập thể thanh niên trí thức nói bậy?
“Thịnh Ngọc Châu, sao cô lại có thể làm xằng làm bậy như vậy? Kết hôn à? Cô có biết Lục Dữ là loại người nào không? Cô đã nói với bác trai bác gái chuyện này chưa?” Lê Thừa Du tức điên, hiện tại anh ta đã què chân, chỉ muốn kéo Thịnh Ngọc Châu về phía mình, để sau này có thể dựa vào cha mẹ sau lưng Thịnh Ngọc Châu.
Hiện tại…
“Lục Dữ làm sao? Anh ấy tốt hơn anh nhiều, anh có đứng đây ghen ghét cũng vô dụng thôi. Anh về đi, nếu không tôi dùng cái cuốc này cuốc c.h.ế.t anh đấy.” Khuôn mặt diễm lệ của Thịnh Ngọc Châu lộ ra biểu cảm hung ác, Lê Thừa Du vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị người bên cạnh đẩy một cái.
“Tôi không cho phép anh bắt nạt chị Ngọc Châu.” Lục Thu Hạo cất giọng trẻ con non nớt, gào lên với Lê Thừa Du.
Lê Thừa Du bị hai người liên thủ bắt nạt, còn bị đẩy một cái, hai chân lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất, trên mặt tràn đầy bi phẫn, cho rằng vì anh ta đã què nên hai người này đang khinh thường anh ta.
Hay lắm, hay lắm, Thịnh Ngọc Châu! Loại đàn bà chê nghèo yêu giàu này…
Sau này chắc chắn anh ta sẽ báo thù, đừng khinh thiếu niên nghèo!
Lê Thừa Du chật vật đứng dậy, trừng mắt lườm hai người bọn họ một cái, vứt lại câu tàn nhẫn: “Hai người, hai người giỏi lắm, cứ chờ coi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-181-giat-quan-ao-giup-anh.html.]
Sau đó anh ta lại khập khiễng đi mất, ánh mắt hàm chứa hận ý và bi phẫn, cộng thêm dáng vẻ giận dữ không cam lòng trước khi đi khiến người ta không thể không đề phòng.
“A Hạo giỏi quá.” Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Thu Hạo đột nhiên xuất hiện bên cạnh, khen ngợi cậu ấy một câu.
“Chị Ngọc Châu, em sẽ bảo vệ chị!” Lục Thu Hạo được khen, cao hứng cười rất tươi, còn vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ cậu sẽ bảo vệ tốt Thịnh Ngọc Châu không cho người khác bắt nạt.
“Ừ ừ.” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, sau đó khi mặt trời mắt đầu lên cao, thời tiết nóng hơn chút, Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo cùng nhau tan làm về nhà.
Lúc này, Lục Dữ vẫn chưa về, Thịnh Ngọc Châu nhìn về phía phòng bếp. Cô không biết nấu cơm, nếu để cô ấy, vậy chắc chắn sẽ lãng phí lương thực, nhưng mà bảo cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi không làm gì cả, lương tâm của cô lại có chút băn khoăn.
Cố Diệp Phi
A, đúng rồi!
Đột nhiên Thịnh Ngọc Châu nhớ tới quần áo vẫn chưa giặt, cô cầm chậu quần áo lên, tiện thể hỏi Lục Thu Hạo quần áo của hai anh em bọn họ để ở chỗ nào, cô tiện tay giặt luôn cho.
Lục Thu Hạo chuẩn bị đi rửa rau, nên nói với Thịnh Ngọc Châu chờ cậu đi cùng cô tới bờ sông. Lúc này, những người khác trong thôn vẫn chưa tan làm, cũng có con gái tới đây giặt quần áo, nhưng đều là bé gái sáu bảy tuổi.
Nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, bọn trẻ còn hơi thẹn thùng.
Thịnh Ngọc Châu cười với bọn họ, không nói gì nhiều vì cô chưa từng tiếp xúc với đám trẻ con trong thôn, không thân quen lắm, chỉ mỉm cười tỏ vẻ lễ phép thôi.
Sau khi giặt xong quần áo của mình, khi lấy quần áo của Lục Dữ ra giặt, Thịnh Ngọc Châu sửng sốt, hai tai đỏ ửng lên, có xu hướng lan ra khắp mặt, bởi vì cô quên mất, trong quần áo của Lục Dữ còn có… Có cả quần lót của anh.
Nhưng mà nhìn đám trẻ con gần đó đang giặt quần áo cho cả nhà, Thịnh Ngọc Châu lại cố gắng trấn tĩnh, coi như không có vấn đề gì.
Chỉ là thi thoảng ánh mắt hơi mất tự nhiên kia vẫn liếc xung quanh, xem có ai chú ý tới mình không.
Giữa trưa, Lục Dữ về đến nhà, vốn dĩ tâm trạng đang không tệ lắm, vì đi qua mảnh ruộng kia anh biết Thịnh Ngọc Châu với Lục Thu Hạo đã về nhà rồi, đang chờ đợi anh.
Nhưng mà tâm trạng không tệ ấy đã biến mất khi bước vào trong sân, nhìn thấy chỗ quần áo đang phơi trên sào trúc, đặc biệt là món nào đó rất quen mắt kia… Cả người anh lập tức cứng đờ, bước chân cũng không động đậy nổi.