XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 180: Chuyện bực bội hơn đang chờ phía trước
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:28:52
Lượt xem: 46
Lúc này Lê Thừa Du đang ở trong trạng thái suy sụp, sao có thể nghĩ tới chuyện dịu dàng với Giang Quả Nhi, anh ta lập tức vươn tay đẩy Giang Quả Nhi ra.
“Thừa Du! anh đừng náo loạn nữa!” Giang Quả Nhi túm một cái đã bắt được cánh tay Lê Thừa Du, sau đó kéo anh ta đi về phía nhà ga. Đúng là đồ phế vật vô dụng, mất hết thể diện rồi.
Lúc này, Giang Quả Nhi đã hoàn toàn quên mất, Lê Thừa Du bị như ngày hôm nay, tất cả đều vì cô ta.
Nếu ngày ấy không phải do cô ta khăng khăng hẹn Lê Thừa Du ra ngoài, lúc xảy ra chuyện còn đẩy Lê Thừa Du một cái, khi Lê Thừa Du rơi xuống hố sâu cô ta do dự sợ bản thân bị người khác phát hiện ra, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bản thân, sau đó vì nổi giận khi chăm sóc Lê Thừa Du, khiến Lê Thừa Du trượt chân ngã trên mặt đất, thì…
Bị răn dạy, trong lòng Lê Thừa Du cũng sinh ra bất mãn, anh ta tức giận trừng mắt với Giang Quả Nhi: “Cô làm cái gì thế?”
“Anh đừng náo loạn nữa, anh không thấy rất nhiều người đang nhìn anh sao? Anh không biết mất mặt là gì à?”
“Chúng ta về thôi, đã muộn rồi, không quay về sẽ không có xe, chúng ta lại không có tiền thuê nhà khách, đến lúc đó chẳng lẽ phải ngủ qua đêm ở gầm cầu sao?”
Quan trọng nhất là câu cuối cùng, chúng ta không có tiền, không có tiền thì mau chóng cút về nhà thôi!
Vốn dĩ cảm xúc trong người Lê Thừa Du đang hơi tức giận, nghe thấy câu này lập tức ỉu xìu như bong bóng bị xì hơi, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn quay về.
Không chỉ như vậy, có chuyện còn khiến anh ta bực bội hơn đang chờ anh ta ở phía trước.
Sau khi trở lại khu tập thể thanh niên trí thức, để ý thấy Thịnh Ngọc Châu không ở cùng mọi người anh ta cũng không quan tâm lắm, bởi vì trong thời gian này Thịnh Ngọc Châu đều không ăn cơm cùng bọn họ, anh ta đã quen rồi.
Nhưng ngày hôm sau, khi ăn cơm khi, vẫn không nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu đâu, Lê Thừa Du mới cảm thấy kỳ lạ, không phải trước đây sáng nào Lục Dữ cũng tới đưa đồ ăn sáng cho Thịnh Ngọc Châu sao?
Trong mắt Lê Thừa Du, Lục Dữ chẳng khác nào con ch.ó thích bám theo người khác, giống như trước đây Thịnh Ngọc Châu thích đeo bám anh ta vậy, dù lấy lòng thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Nhưng sau đó, anh ta lại nghe được thanh niên trí thức khác nói: “Không biết có phải mắt thanh niên trí thức Thịnh bị mù hay không, sao cô ấy lại coi trọng thằng nhãi Lục Dữ kia nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-180-chuyen-buc-boi-hon-dang-cho-phia-truoc.html.]
“Còn phải hỏi sao, người ta đã chạy đến nhà Lục Dữ ở rồi, nghe nói sắp kết hôn đó.”
“Cũng không biết tên Lục Dữ kia giẫm phải vận cứt chó gì, đúng là…” Giọng điệu của bọn họ tràn đầy ghen ghét, bởi sau này không được nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu xinh đẹp nữa rồi, hoặc có nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu lần nữa, có lẽ cô ấy cũng đã trở thành vợ người ta…
Cố Diệp Phi
Nghe thấy lời này, Lê Thừa Du lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì? Kết hôn? Dọn đến nhà Lục Dữ ở?”
……
Lúc này, ở nhà Lục Dữ.
Hôm nay Thịnh Ngọc Châu dậy sớm vì đêm hôm qua ngủ vô cùng thoải mái, cũng vì Lục Dữ thật sự để tâm, bên dưới giường cô nằm được anh lót một tấm đệm dày bằng rơm rạ bện lại tuy rằng không thể so với đệm cao su, nhưng cũng không cứng như giường ở khu tập thể thanh niên trí thức.
“Thịnh… Ngọc Châu, buổi sáng tốt lành.” Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ không kiềm chế nổi khóe miệng cong lên, qua giọng nói có thể nghe ra được tâm trạng của anh hôm nay không tệ.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Từ tối hôm qua Lục Dữ đã bắt đầu lo lắng, sợ Thịnh Ngọc Châu không quen, khi tắm rửa anh đun nước nóng cho cô, trước cửa phòng tắm cũng đặt một chiếc đèn dầu hỏa, lo Thịnh Ngọc Châu sợ hãi.
Anh không dám đứng bên ngoài canh chừng giúp cô, sợ cô cho rằng mình là kẻ biết thái, cho nên không dám ra khỏi phòng, sau khi thấy Thịnh Ngọc Châu đã tắm xong quay trở về, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả một ngày, cuối cùng không làm sai chuyện gì, buổi tối anh cũng không dám chạy tới phòng Thịnh Ngọc Châu tìm cô, tránh cho cô hiểu lầm.
Sau đó ôm tâm trạng thấp thỏm cả buổi tối, hôm sau Lục Dữ dậy rất sớm nấu đồ ăn sáng, đợi Thịnh Ngọc Châu dậy, thuận tiện quan sát sắc mặt của Thịnh Ngọc Châu. Phát hiện ra tâm trạng của cô không tệ, Lục Dữ mới thở phào một hơi.
Mỗi ngày sau khi thức dậy có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu nở nụ cười xán lạn, Lục Dữ cảm thấy cả ngày hôm đó bản thân đều có tinh thần.
Ăn sáng xong lại tới thời gian ra đồng làm việc, hiện tại đã vào mùa ngày ngắn đêm dài, thời gian làm việc cũng thay đổi đôi chút.
Thịnh Ngọc Châu từ chối kiến nghị của Lục Dữ, bảo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Cô là cô gái chăm chỉ, sao có thể ăn bám người khác?