XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 179: Có anh tốt thật đấy
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:28:11
Lượt xem: 67
“Lục Dữ, thật ra vào cửa đều là khách, anh là chủ nhà sao tôi có thể cướp phòng của anh?” Thịnh Ngọc Châu mở miệng nói, cô mong Lục Dữ được ở trong căn phòng tốt nhất, đừng giống như cô đến cướp nhà anh vậy.
“Em ở nơi này thích hợp hơn.” Lục Dữ không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Thịnh Ngọc Châu, anh đã quen trầm mặc ít lời, đã quen yên lặng phụng hiến, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu khô cằn như vậy.
Thật ra trong lòng anh muốn nói, em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.
Đương nhiên, phòng Lục Thu Hạo đối diện cũng không tệ, nhưng sao Lục Dữ nỡ bắt em trai dọn ra khỏi phòng, cậu ấy đã ở phòng đó từ nhỏ tới lớn rồi.
Hơn nữa, anh cũng không muốn Thịnh Ngọc Châu ở phòng của người đàn ông khác. Trong nhà bọn họ, ngoài phòng của hai người ra, những phòng khác đều lâu năm rồi chưa tu sửa, không có hơi người, nhìn qua tương đối rách nát.
“Lục Dữ, cảm ơn anh……” Hai mắt Thịnh Ngọc Châu tràn đầy cảm kích, ánh mắt long lanh xinh đẹp khiến người ta đắm chìm trong đó.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ nghe câu nói lừa tình như thế, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, định “Ừ” một tiếng, lại cảm thấy giống như hơi phá vỡ bầu không khí.
Đột nhiên, Lục Dữ vô cùng ảo não vì trước đây khi nhìn thấy tên côn đồ với cô gái nhỏ nhà người ta ở bên nhau không qua xem một chút, nếu vậy bây giờ anh đã có thể học tập rồi.
Tên côn đồ và cô gái nhỏ: Cút cmn anh đi!
“Lục Dữ, vậy tôi đi thu dọn phòng trước nhé.” Thịnh Ngọc Châu nhìn ra Lục Dữ đang luống cuống chân tay, hình như không biết nên nói gì, khuôn mặt căng thẳng nhìn cô.
Bản thân Lục Dữ không nhìn thấy, nhưng Thịnh Ngọc Châu đứng trước mặt lại thấy rõ ràng, mặt anh ấy đỏ lên rồi.
Cô biết ngay mà, Lục Dữ ở bên cô, chắc chắn trong lòng thẹn thùng.
Sau khi nói xong, Thịnh Ngọc Châu nở nụ cười tươi tắn, có chút đáng yêu, có chút ngọt, có chút quyến rũ, suýt nữa khiến ba hồn bảy phách của Lục Dữ bị mê hoặc bay đi mất.
“Ừ, ừ…” Lục Dữ không nói gì thêm, nhanh chóng rời đi, sau đó còn cố ý dùng nước lạnh rửa mặt, giúp bản thân tỉnh táo hơn.
……
Nhìn căn phòng mới, nụ cười trên môi Thịnh Ngọc Châu không hề tắt, tình cảm Lục Dữ dành cho cô, ban đầu Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa hiểu lắm, nhưng sau này đã có thể cảm nhận được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-179-co-anh-tot-that-day.html.]
Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Lục Dữ đối xử với cô gái nào khác như vậy, hơn nữa còn đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng ấp úng… Nghĩ tới đây trong lòng Thịnh Ngọc Châu lại có chút vui vẻ.
Cô thu dọn một lát, ừm… Thật ra là lấy đồ của mình ra khỏi bao tải, những thứ khác Lục Dữ đã thu dọn sạch sẽ rồi, ngay cả giường đệm cũng là đồ mới, đương nhiên, những điều này Thịnh Ngọc Châu đều nhìn ra được.
Nhận ra Lục Dữ rất quan tâm đến mình, Thịnh Ngọc Châu thu dọn đồ đạc xong cũng ra ngoài làm việc giúp anh, ba người cùng nhau nấu cơm.
Lục Thu Hạo vui vẻ nhất: “Chị Ngọc Châu, có phải về sau chị sẽ ở lại nơi này mãi mãi, không trở về khu tập thể thanh niên trí thức nữa hay không?”
“Ừ.”
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, đối với cậu nhóc đáng yêu, Thịnh Ngọc Châu vẫn luôn rất trìu mến.
Lục Thu Hạo vừa nghe thấy thế, lập tức cười ngoác miệng: “Tốt quá.”
Sau này không phải chỉ có mình cậu với anh trai nữa rồi! Cậu nhóc vô cùng nhiệt tình chiêu đãi Thịnh Ngọc Châu, còn nhiệt tình hơn lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu tới nhà, không ngừng líu ríu kể chuyện về Lục Dữ cho Thịnh Ngọc Châu nghe.
Không chỉ kể chuyện Lục Dữ đã nỗ lực dọn dẹp phòng, trải lại nền nhà thế nào, rồi đi đâu kiếm xi măng về, Lục Thu Hạo còn kể cả chuyện trước đây khi LỤc Dữ làm tủ sắt cho cô đã tốn rất nhiều thời gian, tay cũng bị thương…
Nghe Lục Thu Hạo nói vậy, ánh mắt Thịnh Ngọc Châu đặt trên người Lục Dữ, miệng không nói gì, nhưng ý cười bên môi kia lại giống như đang nói với anh, có anh tốt thật đấy.
……
Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi quay về từ huyện thành, sắc mặt không tốt lắm, bởi vì bác sĩ nói, anh ta tới quá muộn, chân đã không trị nổi, cố gắng lắm… Tương lai vẫn hơi thọt.
Sao Lê Thừa Du có thể tiếp thu sự thật này, anh ta lập tức gào rống ngay tại chỗ, kết quả bị bảo vệ của bệnh viện kéo ra ngoài.
Bác sĩ cũng thông cảm cho anh ta, nhưng không đại biểu ông ấy sẽ cho Lê Thừa Du muốn làm gì thì làm, ông ấy là bác sĩ, đâu phải cha mẹ đối phương, việc của ông ấy là khám bệnh viết đơn thuốc, sau đó bảo Lê Thừa Du mau chóng chạy lấy người.
Giang Quả Nhi cũng bị bệnh viện đuổi ra ngoài, cô ta chưa từng mất mặt như vậy, đương nhiên, chỉ tính từ sau khi cô ta trọng sinh.
Nhìn Lê Thừa Du đã què chân bên cạnh, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, còn mang theo chút ghét bỏ, nhưng ngay sau đó cô ta đã đổi sang vẻ mặt dịu dàng,mở miệng dỗ dành Lê Thừa Du: “Thừa Du, chúng ta về đi.”
Giang Quả Nhi không muốn ở lại chỗ này một giây một phút nào nữa, thứ nhất là vì mất mặt, thứ hai vì không có tiền, nếu ở lại qua đêm ở chỗ này, bọn họ phải đến nhà khách, như vậy chẳng phải tốn tiền sao? Hiện tại bọn họ làm gì còn đồng nào?