Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 175: Dọn đồ đạc đi đâu thế

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:26:12
Lượt xem: 58

 Trong lòng Lục Dữ thầm mắng bản thân một câu, cuối cùng đôi tay vụng về kia vẫn không nhịn được vươn tới lau nước mắt thay Thịnh Ngọc Châu.

Bàn tay kia bị Thịnh Ngọc Châu gạt xuống, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm phồng lên, tròng mắt đen lúng liếng lườm Lục Dữ một cái, giọng nói hờn dỗi giống như làm nũng: “Ai biết anh có nghĩ thế không, hừ! Còn lâu tôi mới khóc.”

Cô gái bướng bỉnh đã không còn đau khổ như vừa rồi, vẻ kiêu ngạo hồn nhiên đã quay trở lại, Lục Dữ thấy vậy trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, không đau khổ nữa là tốt rồi, dáng vẻ sinh cơ bừng bừng này vẫn đẹp hơn.

“Ừ, chỉ vì ban nãy gió thổi hơi lớn, vài hạt cát bay vào mắt mà thôi.” Lục Dữ nghiêm túc hùa theo.

“Đi thôi, về khu tập thể thanh niên trí thức.” Thịnh Ngọc Châu đã nói chuyện với trưởng thôn rồi, tất nhiên sẽ không tiếp tục ở lại khu tập thể thanh niên trí thức chịu khinh bỉ nữa, buổi trưa và buổi chiều mỗi ngày ăn cơm xong cô còn phải đi từ nhà Lục Dữ về khu tập thể, quá xa, quá mệt mỏi.

Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang định hỏi Lục Dữ đã chuẩn bị xong phòng cho cô chưa, có điều nhớ tới Lục Thu Hạo nói bọn họ vừa dọn dẹp, chắc không sao đâu, đợi cô dọn qua đó rồi lại quét tước cũng chưa muộn.

Thịnh Ngọc Châu cảm thấy hiện tại mình đúng là con ong chăm chỉ rồi, làm hết việc đồng áng lại tới việc nhà…

Cô vui vẻ nhảy nhót, bước từng bước đi về phía khu tập thể thanh niên trí thức.

……

Khu tập thể thanh niên trí thức.

Khi Thịnh Ngọc Châu dẫn Lục Dữ vào phòng, những người khác đều không vừa lòng lắm, dù sao trong lòng bọn họ vẫn ôm thành kiến về Lục Dữ, thái độ của anh với bọn họ cũng không tốt là bao.

Cố Diệp Phi

Ban đầu Thịnh Ngọc Châu không định dẫn cả Lục Dữ vào, nhưng mà một mình cô không dọn được tất cả đồ đạc, may mắn hôm nay Lục Dữ còn cầm theo hai chiếc tải lớn.

Thịnh Ngọc Châu bảo Lục Dữ ngồi trên ghế trong phòng khách chờ cô, dù sao phòng cô cũng là phòng ký túc xá nữ không tiện dẫn Lục Dữ vào. Sau đó cô về phòng, nhét một mạch tất cả đồ đạc của mình vào trong bao tải.

“Ngọc Châu, cô làm gì thế?” Hơi khó hiểu trước hành vi của Thịnh Ngọc Châu, Lý Yến chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

Còn về Lục Dữ ở bên ngoài, dù sao hiện tại anh cũng là bạn trai của Thịnh Ngọc Châu, nên lần này Lý Yến không hề mở miệng châm chọc.

“Thu dọn đồ đạc.” Thịnh Ngọc Châu vừa thu dọn vừa trả lời, trong đầu tự hỏi nên làm gì với cái tủ sắt của mình bây giờ.

Cái tủ sắt này do Lục Dữ làm riêng cho cô, Thịnh Ngọc Châu không muốn vứt bỏ, nhưng đinh đóng chặt như vậy, đúng là hơi khó tháo ra. Cô nhìn qua nữ thanh niên trí thức trong phòng ký túc xá…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-175-don-do-dac-di-dau-the.html.]

“Thu dọn đồ đạc? Cô định đi đâu thế?” Nữ thanh niên trí thức khác nghe thấy câu này của Thịnh Ngọc Châu đều kinh ngạc nhìn về phía cô, quan trọng là sao Thịnh Ngọc Châu dọn cả giường đệm mang đi?

Cô ấy… Mang đi giặt à? Vậy cũng không cần bỏ vào trong bao tải chứ? Không phải không định ở đây nữa chứ?

Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, bọn họ lại cho rằng bản thân nghĩ nhiều rồi, sao có thể như vậy.

“Tôi à, tôi không ở đây nữa, nên thu dọn đồ đạc thôi.” Thịnh Ngọc Châu vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên.

“Gì cơ? Cô không ở đây nữa? Vậy cô chuyển đi đâu?”

“Không phải đến nhà Lục Dữ ở chứ? Hay là cô có thể về thành phố?” Đột nhiên bọn họ nghĩ tới khả năng này.

Câu nói ấy vừa vang lên, những người khác đều mở to mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu. Về thành phố? Cũng có khả năng này, bối cảnh gia đình Thịnh Ngọc Châu không đơn giản, nhưng, nếu cô ấy về thành phố…

Những người khác vẫn ôm tâm trạng ghen ghét: “Hóa ra là sắp về thành phố, hừ, chúc mừng nhé.”

“May mắn thế…” Có lẽ vì bị ghen ghét che mờ hai mắt, đám người này không thể nghĩ ra lý do nào khác.

“Không phải, tôi tới nhà Lục Dữ ở, chúng tôi đã xác định quan hệ, cũng sắp kết hôn, nên không chiếm chỗ trong khu tập thể thanh niên trí thức nữa, nghe nói sang năm vẫn có thanh niên trí thức xuống nông thôn đó.” Thịnh Ngọc Châu mỉm cười, nói ra lý do này.

Cô không hề sợ người khác biết, dù sao… Hôm qua bọn họ cũng nghe thấy rồi, còn lan truyền ra ngoài nữa.

“Gì cơ?”

“Thật à?”

“Nhanh vậy đã kết hôn? Cô thật sự không ở chỗ này nữa?”

Khi nghe thấy không phải cô về thành phố mà chuyển đến nhà Lục Dữ, bọn họ lại kinh ngạc, cho rằng đầu óc Thịnh Ngọc Châu có vấn đề, rõ ràng bây giờ đã bắt đầu có người được quay về thành phố rồi, chứng minh cô ấy cũng có cơ hội, vậy mà vẫn nghĩ tới chuyện gả cho người trong thôn?

Không phải chỉ có những người trước đây xuống nông thôn không chịu nổi khổ cực mới nghĩ tới chuyện thành đôi với người trong thôn sao?

“Phải rồi, tôi bảo Lục Dữ vào đây gỡ giúp tôi cái tủ sắt này các cô không để ý chứ? Trước đây đóng đinh hơi chặt, tôi không vặn nổi…” Thịnh Ngọc Châu thuận thế mở miệng, dò hỏi bọn họ.

Loading...