XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 174: Vụng về
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:25:44
Lượt xem: 49
Trưởng thôn vừa nói xong lời nói liền nhìn đến Lục Dữ đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu động tác, cũng không đi quản Lục Dữ cùng Thịnh Ngọc Châu chi gian suy nghĩ cái gì, chỉ cần thanh niên trí thức nhóm có thể nghe quản, không gây chuyện, đối trưởng thôn tới nói cũng đã đủ rồi.
Làm việc?
Không làm việc thì không có công điểm, không có công điểm sẽ không có đồ ăn, trưởng thôn tỏ vẻ trên núi có nhiều vỏ cây như vậy, đói thì lên núi gặm, không c.h.ế.t được.
Cố Diệp Phi
“Cũng đúng.” Trưởng thôn gật đầu, còn gõ gõ chiếc tẩu thuốc của mình, không dị nghị gì thêm về chuyện này.
Nhưng mà khi nói xong, ánh mắt ông ấy lại nhìn lướt qua người Lục Dữ vài lần, đúng là không ngờ, đóa hoa phú quý nhân gian lại bị thằng nhãi Lục Dữ này hái được.
“Sau này phải đối xử với người ta tốt chút.” Trưởng thôn dặn dò, bây giờ bên trên đã bắt đầu cho chỉ tiêu về thành phố rồi, chứng minh sau này sẽ càng nhiều, không đối xử với người ta tốt, khả năng sẽ không giữ được.
Đồng thời, ánh mắt cũng liếc qua bụng Thịnh Ngọc Châu một cái, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn bỏ qua. Ông ấy đâu phải đám phụ nữ thích hóng chuyện trong thôn, không hứng thú tìm hiểu mấy thứ này, còn một đống việc đang chờ ông ấy kia kìa.
Nghe nói đầu nguồn đã xây xong đập chắn nước, thôn dân thôn trên đã bắt đầu đào kênh rạch, chuẩn bị cho vụ xuân năm sau không cần tranh nhau nước với thôn khác nữa.
Ông ấy cũng phải đi thảo luận với đám lãnh đạo trong thôn mới được, xem thôn bọn họ có cần hay không, nếu không sang năm những thôn khác đều có nước tưới tiêu đồng ruộng, chỉ có thôn bọn họ là không có nước, vậy chẳng phải sẽ c.h.ế.t đói sao?
Rời khỏi nhà trưởng thôn, Lục Dữ vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần, nhìn Thịnh Ngọc Châu đi phía trước, yết hầu khô khốc.
“Ban nãy, sao em, em lại nói như vậy?: Giọng Lục Độ khô khốc che giấu căng thẳng trong lòng mình, nhưng ánh mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu đầy mong chờ đã bán đứng anh.
“Nếu không, tôi phải nói thế nào?” Vừa rồi trong lòng Thịnh Ngọc Châu đã suy nghĩ thỏa đáng, chỉ cần thành công là được, không cần rối rắm quá nhiều, như vậy không tốt sao?
“Không tốt cho em…” Lục Dữ muốn nói, những lời đồn đãi vớ vẩn sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như tuyết rơi giữa mùa hè, nhưng chưa kịp nói hết câu, anh lại nhớ tới tình hình hiện tại của Thịnh Ngọc Châu, có nói hay không cũng như nhau cả.
Nếu như không có lý do chính đáng, chỉ sợ kết cục càng xấu hơn. Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng Lục Dữ vẫn thu lại câu nói kia.
“Không tốt chỗ nào? Tôi không để bụng những lời người khác nói, chỉ cần bản thân sống hạnh phúc, không phải rất tốt sao?” Để ý đến cái nhìn của người khác như vậy làm gì, sẽ chỉ khiến bản thân sống rất mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-174-vung-ve.html.]
Lục Dữ trầm mặc, không nói thêm điều gì, bởi vì anh cảm thấy Thịnh Ngọc Châu nói không sai.
Thấy Lục Dữ không nói gì nữa, Thịnh Ngọc Châu nở nụ cười đắc ý: “Lục Dữ, chẳng lẽ anh không vui sao? Tôi thật sự rất vui đó. Anh không biết đâu, tôi thật sự rất sợ đám người Lê Thừa Du đột nhiên nổi điên đánh tôi…”
Thịnh Ngọc Châu không còn lo lắng như trước, nụ cười trên mặt cũng trở nên tươi tắn hơn, qua ngữ điệu nói chuyện của cô là biết, Thịnh Ngọc Châu vui vẻ thoải mái hơn trước đó rất nhiều.
Vốn dĩ khi nghe thấy ba chữ “Lê Thừa Du” được nói ra từ miệng Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ phải cảnh giác, nhưng mà hiện tại trong miệng Thịnh Ngọc Châu, Lê Thừa Du kém cỏi như thế, anh hoàn toàn yên tâm rồi, khóe môi cũng không tự chủ được khẽ cong lên.
Tốt quá, cứ như vậy, sau này Thịnh Ngọc Châu sẽ hoàn toàn chán ghét Lê Thừa Du nhỉ?
Mình không cần lo lắng khả năng Thịnh Ngọc Châu sẽ bị Lê Thừa Du cướp mất nữa rồi.
“Ừ.” Giọng nói khàn khàn lúc này có vẻ cũng khó áp chế được niềm vui, khi niềm vui ấy lan ra ngoài, Thịnh Ngọc Châu khẽ liếc mắt nhìn về phía anh.
Ánh mắt mang theo chút nghi ngờ nhìn khóe môi hơi cong lên trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Lục Dữ: “Hình như anh… Hơi vui nhỉ?”
Thịnh Ngọc Châu phồng má, mở to hai mắt nhìn anh, tay chống nạnh hỏi: “Tôi bị đánh anh rất vui sao?”
Thịnh Ngọc Châu buồn bực hai giây lại chuyển sang ấm ức,
Thịnh Ngọc Châu sinh khí hai giây sau lại thành ủy khuất, nơi này một chút đều không tốt, trời xa đất lạ, còn bị người khi dễ, duy nhất cùng nàng tốt ốc đồng tiên sinh thế nhưng cao hứng nàng bị người đánh?
Thấy Thịnh Ngọc Châu chuyển từ cao hứng sang ấm ức đỏ hốc mắt, Lục Dữ bị dọa sợ tay chân luống cuống chạy tới, muốn lau nước mắt giúp Thịnh Ngọc Châu, lại sợ hành động của mình quá đường đột.
Anh đứng trước mặt Thịnh Ngọc Châu, ngũ quan lạnh lùng sắc bén tràn đầy lo lắng, giọng nói đầy vẻ sốt ruột: “Em, em, em đừng khóc, tôi, tôi chỉ quá vui mừng vì em có thể tới, chứ không phải…”
Căn bản Lục Dữ không hề có ý gì khác, nhưng anh không biết vì sao Thịnh Ngọc Châu lại nghĩ như vậy, chỉ có thể vội vàng mở miệng dỗ dành cô.
Dáng vẻ xin lỗi nhìn qua hơi ngốc nghếch, nhưng chính anh cũng không biết mình nên làm thế nào mới dỗ được Thịnh Ngọc Châu vui vẻ, đáng c.h.ế.t thật, sao anh lại vụng về như thế!