XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 172: Không hoan nghênh à
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:24:11
Lượt xem: 76
Khi nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu trợn trừng, khẽ lườm Lục Dữ, không phải ban nãy khi ăn cơm rất vui vẻ sao? Lục Thu Hạo còn lén lút nói cho cô, anh trai cậu đã thu dọn phòng rồi.
Đương nhiên, khi đó chỉ có hai người bọn họ ngồi trước bàn, Lục Dữ vẫn đang bận rộn bên bệ bếp, Lục Thu Hạo mới nói với cô.
Thịnh Ngọc Châu cực kỳ kinh ngạc, nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mặt, mở miệng dò hỏi: “Thật không? Thu dọn phòng nào thế?”
“Chính là phòng kia…” Ngón tay Lục Thu Hạo chỉ vào gian phòng phía sau, rồi gật đầu: “Không chỉ quét qua đâu, còn lau sạch đó, đương nhiên phòng em mới là phòng sạch nhất.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, vì chứng minh với Thịnh Ngọc Châu phòng của mình là phòng sạch sẽ nhất, Lục Thu Hạo còn kể ra khi ở nhà cậu thường làm gì, cậu rất chăm chỉ đó, chị Ngọc Châu phải khen người ta nha.
Cho nên, Thịnh Ngọc Châu mới bỏ đồ dùng hàng ngày của mình vào bao tải, để Lục Dữ mang về luôn.
Nhưng mà hiện tại Lục Dữ làm sao thế? Không thích à? Chẳng lẽ thu dọn phòng… Chỉ đơn giản vì thấy phòng quá bẩn?
Nhất thời, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy hơi xấu hổ vì đã tự mình đa tình.
Thấy sắc mặt Thịnh Ngọc Châu trở nên ủ rũ, trong lòng Lục Dữ hơi hoảng loạn. Anh vội vàng giải thích: “Không, không phải thế, tôi không có ý đó…”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng anh lại nghĩ, nếu thật sự muốn như vậy, hình như… Cũng không phải không thể?
Lục Dữ chần chừ, thật ra trong lòng anh cũng từng ảo tưởng, nếu như Thịnh Ngọc Châu chuyển tới ở nhà mình, sau này sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ rất ổn, có thể ở chung sớm chiều…
“Hừ, không phải thì anh có ý gì?” Thịnh Ngọc Châu nhướng mày, khoanh tay trước ngực, hành động này khiến n.g.ự.c cô vốn dĩ đã lớn lại càng nổi bật hơn, sắp chôn giấu cả cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô rồi.
“Không, không có gì, rất, rất tốt…” Lục Dữ không muốn chọc giận Thịnh Ngọc Châu, điểm mấu chốt càng ngày càng thấp, cô ấy nói gì cũng đúng, những gì chưa đúng Lục Dữ giải quyết giúp cô.
Thịnh Ngọc Châu nghe vậy, sắc mặt vốn không vui lập tức nở hoa, cô cười nói: “Vậy còn được, đồ đạc đã chuyển qua rồi, sau này không cần mất công dọn đồ nữa, tôi quá chán đám người trong khu tập thể thanh niên trí thức kia rồi…”
Nói tới chuyện này, Thịnh Ngọc Châu lại chu đôi môi diễm lệ của mình lên, mở miệng làm nũng.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ phát hiện ra, kỳ thật Thịnh Ngọc Châu rất dễ dỗ, chỉ cần thuận theo cô, cô cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Đương nhiên, Lục Dữ đã nghe lời rồi, Thịnh Ngọc Châu sẽ không làm ầm ĩ nữa, sẽ nói chuyện ngọt ngào, sẽ nở nụ cười xinh đẹp… Bởi vì tất cả yêu cầu của cô đều được Lục Dữ thỏa mãn rồi.
“Lục Dữ, anh nói xem an toàn tính mạng quan trọng hơn, hay danh dự quan trọng hơn?” Thấy Lục Dữ vẫn chưa hiểu lắm, Thịnh Ngọc Châu mở miệng hỏi thành tiếng.
“Tất nhiên là an toàn tính mạng quan trọng hơn rồi.” Lục Dữ trả lời, nếu như thanh danh quan trọng, trước đây anh đã không chấp nhận sống tạm bợ, dù bị người đời chỉ trỏ và mắng chửi, vì em trai mình vẫn cố gắng sống sót rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-172-khong-hoan-nghenh-a.html.]
“Hóa ra anh cũng nghĩ thế, vậy sao anh không để tâm đến vấn đề an toàn của tôi?” Thịnh Ngọc Châu ấm ức nhìn Lục Dữ, cất giọng nũng nịu của mình chỉ trích anh.
Lục Dữ cảm thấy cực kỳ oan ức, sao anh có thể không quan tâm tới an toàn của Thịnh Ngọc Châu? Không thấy lần nào anh cũng đưa cô an toàn về đến khu tập thể thanh niên trí thức sao?
“Hiện tại Lê Thừa Du điên cuồng như vậy, lần trước còn định đánh tôi, anh không lo tôi ở lại khu tập thể thanh niên trí thức sẽ bị người ta đánh c.h.ế.t sao? Quan hệ giữa tôi với bọn họ kém như vậy, bây giờ còn muốn hỏi vay tiền tôi, lỡ một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, anh lại cách quá xa, sao có thể chạy tới kịp thời?”
Người duy nhất Thịnh Ngọc Châu tin tưởng chính là tiên sinh Ốc Đồng, bởi vì mấy tháng qua từ khi cô xuyên tới nơi này, chỉ có Tiên sinh Ốc Đồng là một lòng đối xử tốt với cô, chăm sóc cô,không đòi hỏi thứ gì.
Nếu đặt ở kiếp trước, khi cô vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Thịnh, khả năng Thịnh Ngọc Châu sẽ không để trong lòng, nhưng hiện tại…
Đôi mắt sáng lấp lánh của Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, hơi ấm ức làm nũng, nói Lục Dữ không quan tâm cô.
Trước đây Lục Dữ chưa từng nghĩ tới phương diện này, cho rằng thanh niên trí thức đều là người từ thành phố tới, được ăn học đàng hoàng, hiểu lễ nghĩa, sẽ không đánh người. Nhưng anh quên mất, ngay cả người đọc sách, cũng có thành phần bại hoại.
“Ừ, em nói đúng.” Lục Dữ gật đầu như đang suy tư điều gì, sau đó anh hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Vậy… Nếu em muốn qua nhà tôi ở, khi nào em định chuyển nhà?”
Vốn dĩ Lục Dữ định bảo Thịnh Ngọc Châu tới nhà thôn dân có con gái ở tạm, nhưng lại nghĩ tới, có nhà ai là không có đàn ông, anh tin Thịnh Ngọc Châu, nhưng không tin bất kỳ người đàn ông nào trong thôn.
Cuối cùng, sau khi sàng lọc một lượt các hộ gia đình trong thôn, Lục Dữ cảm thấy vẫn nên để anh chiếu cố là tốt nhất, không ai có thể làm được tốt hơn anh.
“Vậy… Ngày mai nhé!” Thịnh Ngọc Châu suy nghĩ một lát, hiện tại không kịp rồi, khả năng phải đợi đến mai. Cô lo lắng hỏi thăm: “Trước đây tôi nhờ anh chuẩn bị phòng và giường, đã đủ chưa?”
Chưa có giường chẳng lẽ cô phải ngủ dưới sàn nhà?
Hơn nữa, không biết chuyện cô muốn chuyển ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức, có phải nói trước với trưởng thôn một tiếng hay không, bởi vì trước đây chính ông ấy sắp xếp cho cô vào ở khu tập thể này.
“Tôi có cần nói với trưởng thôn không?” Thịnh Ngọc Châu không hiểu rõ lắm, trong vấn đề đối nhân xử thế, cô cảm thấy mình vẫn nên nghe lời Lục Dữ thì hơn, dù sao cô cũng không hiểu tục lệ ở nơi này.
“Ừ.” Lúc này trái tim Lục Dữ đang đập cực nhanh, đầu óc nổ ầm ầm, cả người ngâm trong cảm giác mừng như điên, ngoài mặt lại rất bình tĩnh, nhưng thật ra yết hầu đã khô khốc, cuối cùng chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng khô cằn.
Sợ bản thân lộ ra dáng vẻ vui mừng quá mức trước mặt Thịnh Ngọc Châu, không khống chế được sẽ mất trí, dọa Thịnh Ngọc Châu sợ. Lục Dữ cố gắng phát ra âm thanh từ cổ hòng khô khốc, gian nan điều tiết để giọng nói nghe vững vàng hơn: “Vậy, tôi về trước nhé…”
Mặc dù Lục Dữ đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Thịnh Ngọc Châu vẫn phát hiện ra, khóe miệng anh đã cong lên, khuôn mặt trở nên dịu dàng, đẹp đến mức Thịnh Ngọc Châu cũng bị lây nhiễm niềm vui ngọt ngào ấy.
Thật ra, không phải Lục Dữ không hoan nghênh cô, đúng không?
Thấy nụ cười trên mặt Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu cũng cong môi, nở nụ cười không khác anh là mấy: “Ừ, đi đường cẩn thận nhé.”