XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 169: Anh ấy không muốn kết hôn sao
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:22:24
Lượt xem: 39
Sau đó hình như ý thức được thái độ của mình không dứt khoát lắm, sợ khiến Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ, Lục Dữ lập tức nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói với cô ấy về tin đồn mình nghe được.
Nhìn sắc mặt sinh động thay đổi liên tục của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu rất muốn nói một câu: Anh đang diễn trò đấy à?
“Hả? Sao tôi cảm thấy không giống lắm nhỉ? Có bạn trai nào lại gọi cả họ cả tên bạn gái như vậy không?” Thịnh Ngọc Châu nhướng mày nhìn Lục Dữ, kiên quyết dạy lại Lục Dữ cách xưng hô.
Lục Dữ trầm mặc nửa giây, hình như hiểu ra được ý trong lời Thịnh Ngọc Châu nói, vành tai anh đỏ lên, dần dần lan ra bốn phía, cất giọng cực nhỏ: “Ngọc… Ngọc Châu.”
“Ừ.” Nghe Lục Dữ đè thấp giọng, khiến giọng trầm của anh quyến rũ vô cùng, còn rất dễ nghe, khóe môi Thịnh Ngọc Châu nhiễm ý cười, dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của anh ấy đáng yêu thật đấy.
Đáng tiếc, không nhuộm đỏ cả khuôn mặt kia…
Sau đó cô nghiêm túc gật đầu, lại nhấn mạnh: “Sau này phải nhớ kỹ, nếu không tôi không nhận anh là bạn trai tôi nữa!”
“Ừ.” Hóa ra Thịnh Ngọc Châu giận dỗi như vậy, chỉ vì muốn nghe anh gọi một tiếng “Ngọc Châu”, trong lòng Lục Dữ vừa cảm thấy thẹn thùng vừa cảm thấy ngọt ngào.
“Hôm nay tôi nghe được tin đồn, không biết em đã nghe nói tới hay chưa?” Cuối cùng Lục Dữ cũng nhớ tới lý do mình đến tìm Thịnh Ngọc Châu, vì cô nghịch ngợm như vậy, thiếu chút nữa anh đã quên mất.
Cố Diệp Phi
“Lời đồn?” Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Thịnh Ngọc Châu hơi căng thẳng, không, không phải là chuyện cô nói có người chui đống cỏ khô trước mặt mấy bà thím kia chứ… Khụ khụ…
“Ngọc Châu, có phải thanh niên trí thức trong khu tập thể lại bắt nạt em không? Bọn họ đang lan truyền lung tung, bôi nhọ danh dự của em…” Lục Dữ không để ý sắc mặt cổ quái của Lục Dữ, có lẽ là nhìn thấy, nhưng lại bị cô hiểu theo ý khác.
Lục Dữ thật sự không tin lời kia do chính Thịnh Ngọc Châu nói ra, muốn tìm đầu sỏ gây tội.
Anh vẫn nhớ rõ lần trước khi Thịnh Ngọc Châu bị bắt nạt, cô khóc đến mức đỏ mắt tới tìm mình, trong lòng Lục Dữ vừa đau vừa xót, nhưng không thể không nói, Thịnh Ngọc Châu khóc cũng rất đẹp, đẹp đến mức Lục Dữ hận không thể khiến cô hòa làm một thể với mình.
“Hả?” Nghe Lục Dữ nhắc tới chuyện này, Thịnh Ngọc Châu sửng sốt, cả người ngây dại, da thịt trắng nõn như phủ thêm một lớp phấn hồng, người sáng suốt đều nhìn ra được cô đang thẹn thùng.
“Chuyện này… Chuyện này…” Thịnh Ngọc Châu xấu hổ không dám nói với Lục Dữ, khi ấy cô chỉ nhất thời nóng giận mới ăn nói dõng dạc như vậy, ai biết sẽ truyền ra ngoài, còn lan truyền vô cùng ồn ào huyên náo.
“Tôi thề, không phải tôi lan truyền ra ngoài.” Cho rằng Lục Dữ tới tính sổ với mình, Thịnh Ngọc Châu lập tức giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, trên đầu ba thước có thần minh, thần minh sẽ làm chứng cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-169-anh-ay-khong-muon-ket-hon-sao.html.]
“Tôi biết.” Vốn dĩ Lục Dữ không tin là Thịnh Ngọc Châu nói, nhưng mà thấy thái độ hiện tại của Thịnh Ngọc Châu, cộng thêm lời cô vừa nói, Lục Dữ lại không chắc chắn.
“Tôi… Vì bọn họ chê anh không tốt, tôi giận không chịu nổi, mới…” Thịnh Ngọc Châu gãi đầu, hơi xấu hổ, tôi… Tôi làm vậy… Không phải vì bảo vệ anh sao?
Thịnh Ngọc Châu không nói thẳng ra suy nghĩ của mình, nhưng Lục Dữ đã hiểu lời Thịnh Ngọc Châu muốn nói, tin đồn vớ vẩn kia đúng là do Thịnh Ngọc Châu tự mình nói ra, nhưng mà vì bảo vệ anh…
Nhất thời, con ngươi âm u của Lục Dữ trở nên dịu dàng như nước, sao cô ấy lại tốt như vậy.
“Vậy em cũng không thể đem trong sạch của mình ra nói đùa…” Lục Dữ được cha mẹ dạy dỗ tư tưởng của thời đại cũ, đúng là không tiến bộ bằng người thành phố.
“Nói đùa cái gì? Chẳng lẽ anh không định kết hôn với tôi sao?” Vừa nghe Lục Dữ nói vậy, Thịnh Ngọc Châu lập tức không vui, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, tròng đen lúng liếng nhìn Lục Dữ, khuôn mặt kiều diễm phồng lên, rất tức giận.
Lời vừa nói ra, đầu Lục Dữ như bị cục đá lớn đập vào, cả người như rơi xuống nước, sắp c.h.ế.t chìm trong lời ngon tiếng ngọt của Thịnh Ngọc Châu.
Cô ấy có ý gì?
Lời này của Thịnh Ngọc Châu có ý gì? Thế nào là “Chẳng lẽ anh không định kết hôn với tôi”?
Không phải nói đùa… Vậy thì…
Lục Dữ không dám nghĩ tiếp, sợ dã vọng trong lòng mình bị thả ra không cách nào kéo lại.
Nhưng dù đã áp chế dã vọng trong lòng mình, cảm xúc mừng như điên trong lòng vẫn khiến Lục Dữ suy nghĩ miên man, trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh tượng anh kết hôn với Thịnh Ngọc Châu.
Hai người mặc quần áo màu đỏ…
Hình ảnh vừa hiện lên đã bị Lục Dữ dập tắt, anh mím môi: “Tôi… Tôi biết rồi…”
Sau khi nói xong, anh đứng dậy định rời đi, Thịnh Ngọc Châu cũng không ngăn cản. Hóa ra Lục Dữ cố ý đến đây tìm cô vì chuyện này, anh lo cho cô sao?
Một người đang vui vẻ nhảy nhót, kinh ngạc đến mức vui mừng hoảng loạn chạy trốn.