Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 166: Nói ra sợ mất tình đoàn kết

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:19:36
Lượt xem: 52

Dưới sự ám chỉ của Thịnh Ngọc Châu, các thím các bác gái chung quanh đều chuyển tầm mắt về phía bà thím đang ngã trên mặt đất kia, ánh mắt khác thường khiến bà ta bi phẫn muốn chết, trong lòng có cả ý nghĩ xông lên liều mạng với Thịnh Ngọc Châu.

“Thím đừng nóng giận, cháu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thím xem thím kìa, cháu chỉ thuận miệng nói ra thím đã tức giận như vậy rồi, chắc chắn là giận cháu bôi nhọ thím đúng không?” Thịnh Ngọc Châu nhanh chóng đổi giọng, uyển chuyển nói với bà thím kia, đồng thời còn cúi người đỡ bà ta dậy.

Trong lòng Thịnh Ngọc Châu rất kinh ngạc, vừa rồi cô chỉ muốn bà thím này cũng nếm thử cảm giác bị người ta bôi nhọ là thế nào mà thôi, nhưng nhìn biểu hiện của bà ta, Thịnh Ngọc Châu lập tức sinh ra một ý tưởng đáng sợ.

Không phải là…

Dù trong lòng khiếp sợ thế nào, Thịnh Ngọc Châu vẫn không để lộ ra ngoài, vẫn mang vẻ mặt vô cùng ngây ngô lương thiện.

“Với phụ nữ chúng ta mà nói, trong sạch quan trọng biết mấy, có phải không thím? Vừa rồi nghe thấy người khác bôi nhọ thím, thím vô cùng tức giận đúng không? Vậy thì đừng bôi nhọ trong sạch của người khác, cháu có cái tật xấu, một khi tức giận không chịu nổi, đầu óc hay choáng váng, sẽ nói bừa…”

Thịnh Ngọc Châu nhìn đám người cất giọng chậm chạm, nhưng thấm thía, khiến người nghe cảm thấy rất đáng yêu, cũng biết Thịnh Ngọc Châu đang có ý xin lỗi và biện giải cho mình.

Chỉ có bà thím kia là biết lời này có ý gì, sắc mặt bà ta lập tức xanh mét. Bà ta không tin lời vừa rồi của Thịnh Ngọc Châu thật sự chỉ là thuận miệng nói bừa, chẳng lẽ bị cô ấy trông thấy thật sao?

“Thím, cháu biết các thím đều bị người khác lừa gạt, cháu cũng biết thím là người tốt, bây giờ thím biết cảm giác bị người ta bôi nhọ là thế nào rồi, không biết có thể tốt bụng giúp cháu một lần không?”

Cố Diệp Phi

Giọng nói mềm mại uyển chuyển của Thịnh Ngọc Châu truyền vào tai bà thím kia, nghe giống như đang giao dịch, thím giúp cháu, cháu sẽ giữ bí mật giúp thím.

“Cháu nói đúng.” Tuy bà thím kia không cam lòng, cũng sợ Thịnh Ngọc Châu không giữ bí mật giúp mình như những gì Thịnh Ngọc Châu vừa nói, nhưng, bà ta không dám đánh cược.

“Đúng là có người nói với thím như vậy, thím biết ngay mà, đứa khốn nạn nào độc ác thế, dám bôi nhọ danh dự của người khác.” Bà thím kia tỏ vẻ vô cùng tức giận, như cùng chung kẻ địch.

Người khác nhìn lướt qua bà thím kia, lại nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, giọng nghi ngờ hỏi: “Thanh niên trí thức Thịnh, cô nhìn thấy ai chui đống cỏ khô thế?”

“Nói chuyện này làm gì? Ai, cháu không dám nói đâu, nếu không ảnh hưởng tới tình đoàn kết trong thôn, không phải cháu sẽ trở thành tội nhân sao?” Thịnh Ngọc Châu hơi chần chừ, vẻ mặt nhút nhát không dám nói.

Vừa nghe tới đây, ánh mắt của thôn dân đều sáng lên, đặc biệt là các bà thím thích buôn chuyện kia, cả đám đều nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, vội vàng thúc giục: “Làm gì đến mức ấy, sao có thể ảnh hưởng?”

“Đúng đấy, cô nói đi, để tôi xem xem ai lại không biết xấu hổ như vậy…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-166-noi-ra-so-mat-tinh-doan-ket.html.]

“Không ảnh hưởng, chúng tôi chỉ muốn biết người to gan như vậy có phải người trong thôn hay không, mà thôi.”

Một đám người hóng chuyện dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thịnh Ngọc Châu, vừa rồi thanh niên trí thức Thịnh đã nói, không muốn ảnh hưởng đến tình đoàn kết trong thôn, vậy chứng tỏ là thôn dân nào đó với thôn dân nào đó rồi.

Bà thím béo bụng vừa rồi bắt đầu luống cuống, phải làm sao bây giờ? Nếu như… Nếu như Thịnh Ngọc Châu thật sự nói ra câu nào không nên nói…

Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, đồng thời còn chú ý xem người khác có đang nhìn bà ta hay không, bà ta luôn có cảm giác mọi người đang dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn mình.

“Nhưng… Nếu cháu nói ra, người ta ghi hận cháu thì sao? Không được, không thể được!” Thịnh Ngọc Châu vội vàng xua tay: “Các thím đừng hỏi nữa, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”

Thịnh Ngọc Châu cứ từ chối mãi, khăng khăng giữ miệng, đám người hóng chuyện càng kích động hơn, đều khẳng định chắc chắn là vợ nhà ai đó có quan hệ bất chính với người trong thôn.

“Thanh niên trí thức Thịnh, cô đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô!”

“Đúng đây, ai dám bắt nạt cô, chúng tôi không tha cho kẻ đó.”

“Thanh niên trí thức Thịnh, người trong thôn chúng ta đều tốt bụng, sao có thể… Khụ khụ, cho dù hận cô, nhưng dám làm chuyện không phải chúng tôi sẽ kéo tới nông trường cải tạo.”

Đúng! Làm giày rách đều phải kéo đi cải tạo.

“Còn cả những lời vớ vẩn trước đó nữa, các bà cũng đừng nói ra làm bẩn thanh danh của thanh niên trí thức Thịnh!” Một bà thím vô cùng thông minh đã hiểu ý của Thịnh Ngọc Châu, các thím khác cũng vội vàng mở miệng hùa theo.

“Nếu các thím đã nói như vậy, thì cháu nói nhé… Chính là… Cháu nhìn thấy chó nhà Cương Tử và chó nhà Lộ Ba quấn lấy nhau, còn… Tranh nhau một cục thịt…”

Thịnh Ngọc Châu chần chừ nói, vẻ mặt vô tội, giọng nói nhỏ dần đều.

Hả? Bọn họ dựng thẳng lỗ tai lên nghe, lại nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói ra một câu như vậy.

“Không đúng! Cô vừa nói là chó nhà ai ngậm một cục thịt?” Mẹ của Lộ Ba lập tức giận dữ hô to, khoảng thời gian trước con trai bà ta phải khó khăn lắm mới mang được một miếng thịt từ thành phố về, kết quả lại biến mất không thấy tăm hơi.

“Cháu… Chuyện đó…” Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng nhìn về phía người khác: “Các thím, các thím vừa nói, sẽ bảo vệ cháu đúng không?”

Loading...