Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 162: Cho Lục Dữ hết tiền

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:16:59
Lượt xem: 88

 “Nói vậy anh với thanh niên trí thức Giang ở bên nhau, anh cũng đem tất cả đồ đạc của mình cho thanh niên trí thức Giang à? Nhà Lục Dữ nghèo như vậy, tôi không giúp đỡ một chút, sao nói nổi!” Xin lỗi tiên sinh Ốc Đồng rất nhiều, vì đã bôi đen danh dự của anh.

Nhưng mà, trước đây khi Lục Dữ tặng đồ đã từng nói với cô về vấn đề này, anh là con cháu nhà địa chủ, nếu ăn uống quá tốt chỉ sợ sẽ có người đi cử báo, nghi ngờ anh làm chuyện gì không thể để người khác biết.

Cho nên, Lục Dữ bảo Thịnh Ngọc Châu nói với người bên ngoài như vậy, tiện lấp kín miệng người khác.

Trong thôn có ai không biết cha mẹ Thịnh Ngọc Châu là nhân viên nghiên cứu của quốc gia, là người nghiên cứu máy bay đại pháo đó… Người trong thôn văn hóa thấp, cũng chỉ có thể nghĩ ra đại khái mấy thứ cần nghiên cứu, người như vậy đương nhiên không thiếu thịt ăn rồi!

Lê Thừa Du bị Thịnh Ngọc Châu chặn họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Hừ, hai chuyện này sao giống nhau, Giang Quả Nhi cũng xứng dùng đồ của anh ta sao? Nhưng mà hiện tại Giang Quả Nhi cũng đang ở chỗ này, anh ta không tiện nói thẳng.

Giang Quả Nhi lại vì lời Thịnh Ngọc Châu nói nhìn lướt qua Lê Thừa Du, đúng thế, nếu ở đời sau, người đàn ông như vậy nên đá từ lâu rồi, nhưng hiện tại không thể như vậy.

“Em… Em cũng quá… Lục Dữ kia có điểm nào tốt? Đáng để em bỏ tiền bỏ phiếu cho anh ta? Mau chia tay anh ta đi! Nếu không anh sẽ viết thư nói cho bác trai bác gái đó!” Lê Thừa Du bảo Thịnh Ngọc Châu mau chóng chia tay.

Nhìn Lê Thừa Du uy h.i.ế.p Thịnh Ngọc Châu như vậy, Giang Quả Nhi nhìn anh ta vài lần, cuối cũng vẫn không nhịn nổi, mở miệng nói: “Thừa Du, Ngọc Châu và đồng chí Lục Dữ có tình cảm với nhau, sao anh lại dùng gậy đánh uyên ương như vậy?”

Lê Thừa Du đáng chết, có phải vẫn mang ý xấu với Thịnh Ngọc Châu hay không?

Không được, cô ta phải khuyên Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu buộc chặt lấy nhau, đừng đứng chỗ này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô ta và Lê Thừa Du mới được.

Giang Quả Nhi vừa dứt lời đã bị Lê Thừa Du lườm một cái… Ừm, anh ta không dám làm quá, chỉ dùng giọng điệu khó chịu phản bác: “Không nghĩ xem thân phận của Lục Dữ kia thế nào, anh ta xứng với Ngọc Châu nhà chúng ta sao?”

Sau đó, Lê Thừa Du đã quên mất mục đích mình tới tìm Thịnh Ngọc Châu, vẫn luôn đứng kể lể ra khuyết điểm của Lục Dữ, khăng khăng ép Thịnh Ngọc Châu phải chia tay với đối phương.

Giang Quả Nhi cảm thấy Thịnh Ngọc Châu có tình cảm với Lục Dữ, người trong thôn đều biết bọn họ đã ở bên nhau, chẳng lẽ sau này không kết hôn sao? vậy thì sẽ tổn hại rất lớn đến thanh danh của Thịnh Ngọc Châu, người khác sẽ cười nhạo!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-162-cho-luc-du-het-tien.html.]

Sau đó… Hai người kia bắt đầu cái nhau, Thịnh Ngọc Châu đứng làm nền cho bọn họ, nhìn hai người trước mặt khắc khẩu vì mình, cô choáng váng, cho nên, hai người này tới tìm cô làm gì?

Khi Lê Thừa Du phản ứng lại, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng Thịnh Ngọc Châu đã biến mất sau cánh cửa phòng trong khu tập thể.

“Cô nhìn lại cô đi, chỉ vì cô tranh luận với tôi mấy việc vớ vẩn này, bây giờ Thịnh Ngọc Châu đi mất rồi đó!” Lê Thừa Du tức giận, lại không quản được miệng mình, trút hết cơn giận lên người Giang Quả Nhi.

Giang Quả Nhi cũng vô cùng không hài lòng với Lê Thừa Du: “Nếu không phải do anh cứ nhằm vào Lục Dữ không chịu buông tha, Thịnh Ngọc Châu sẽ không tức giận như vậy! Anh muốn hỏi vay tiền người ta, còn nói xấu người ta, anh xem, bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ anh bỏ mặc cái chân này của anh rồi?”

Hiện tại Giang Quả Nhi đã tự tin hơn trước kia rất nhiều, chân Lê Thừa Du xảy ra vấn đề, lúc này trong thôn đã không còn ai nhìn trúng Lê Thừa Du, không ngoan ngoãn ở bên cô ta thì ở bên ai?

Vẫn nhớ thương Thịnh Ngọc Châu sao? Hừ, không tự nhìn lại dáng vẻ nhếch nhác của mình bây giờ, sao Thịnh Ngọc Châu có thể nhìn trúng!

Bị Giang Quả Nhi phản bác lại như vậy, cuối cùng Lê Thừa Du mới nhớ tới chân mình, anh ta vẫn đang nghĩ ngày mai phải lên bệnh viện huyện khám đó!

Đã chậm trễ hai ngày trồi, không biết bệnh tình có nặng thêm hay không, nếu như nặng thêm, mình phải làm sao bây giờ? Có thể vì như vậy không trị khỏi được hay không?

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đợi đến tháng sau người nhà Thịnh Ngọc Châu gửi tiền tới?” Lê Thừa Du cũng đamg buồn rầu vấn đề này, hiện tại anh ta không muốn đợi nữa.

“Em thấy Thịnh Ngọc Châu không thể nào đem tất cả tiền và phiếu cho Lục Dữ, để em nhìn giúp anh.” Giang Quả Nhi nghi ngờ Thịnh Ngọc Châu nói dối bọn họ, dù sao cũng là tiền, Thịnh Ngọc Châu có ngốc đến mức nào, cũng không thể cho Lục Dữ hết.

Điểm này, đổi lại là Giang Quả Nhi với Lê Thừa Du, cô ta cũng không làm được, nếu không phải trên đầu Lê Thừa Du có vầng sáng của nam chính, tương lai sáng lạn, Giang Quả Nhi thật sự không muốn để ý tới Lê Thừa Du.

Cố Diệp Phi

“Được, được, vậy giao cho em, Quả Nhi, anh biết mà, chỉ có em là tốt với anh thôi.” Lê Thừa Du vô cùng cảm động nhìn Giang Quả Nhi, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y đối phương, liếc mắt đưa tình nói: “Quả Nhi, chân anh, giao cả cho em, đời này, quyết không phụ em.”

Nghe được hai câu cuối cùng kia, trong lòng Giang Quả Nhi cũng vui mừng: “Được, chính miệng anh nói đấy nhé, nếu làm không được sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”

Vì thế, sau khi về tới khu tập thể thanh niên trí thức, trong phòng ký túc, Giang Quả Nhi vẫn luôn để ý Thịnh Ngọc Châu.

Loading...