XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 158: Anh quyến rũ cô
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:14:53
Lượt xem: 68
Trên đường về khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu vẫn có chút ngượng ngùng, hơi mất tự nhiên, vừa rồi cô với Lục Dữ ôm… Phi, vừa rồi cô thể hiện không đủ khí phách, sao lại lộ ra dáng vẻ giống cô dâu mới về nhà chồng thế nhỉ?
Vừa ảo não vừa ngượng đỏ vành tai, cô nhanh chân đi trước Lục Dữ, không muốn nhìn người đàn ông sau lưng mình.
Lục Dữ đi sau lưng, hình như đã nhận ra Thịnh Ngọc Châu thẹn thùng, anh không vội đuổi theo, mà thảnh thơi bình tĩnh đi sau cô, thi thoảng ngước mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu phía trước, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh nhìn thấy, Thịnh Ngọc Châu đỏ mặt.
Với Lục Dữ mà nói, đây là tin vui lớn, tín hiệu này nói cho Lục Dữ, không phải chỉ mình anh có cảm giác với đối phương, mà Thịnh Ngọc Châu cũng có cảm giác tương tự, cho dù chỉ có một chút cũng đủ khiến tâm trạng anh trở nên nhộn nhạo rồi.
Thịnh Ngọc Châu biết Lục Dữ theo ngay sau lưng mình, buồn bực dẫm mạnh chân, quá đáng giận, thế mà cô lại hoảng loạn bỏ chạy vì mặt đỏ tim đập nhanh, đúng là vô dụng mà! Núi vẫn chưa lên…
Thỏ hoang của cô!
Đều tại Lục Dữ!
Cố Diệp Phi
Nhưng mà bản thân Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra, khi trong lòng cô oán trách Lục Dữ, khóe môi cũng hơi cong lên, nhìn có vẻ như tâm trạng không tồi.
Ở nơi có chút khoảng cách với khu tập thể thanh niên trí thức, Lục Dữ đã dừng bước, nhìn theo Thịnh Ngọc Châu đi về phía khu tập thể, mà hình như Thịnh Ngọc Châu cũng đã nhận ra Lục Dữ dừng lại.
Cô xoay người, nhìn về phía Lục Dữ, ánh mắt không vui, khuôn mặt nhỏ phồng lên, vẫy tay với anh, cất giọng ngọt ngào mắng: “Lục Dữ, anh mau qua đây!”
Lục Dữ đứng yên tại chỗ, không hiểu ý của Thịnh Ngọc Châu, mày hơi nhướng lên nhìn về phía cô. Ban nãy không phải vẫn thẹn thùng à? Sao bây giờ lại gọi mình qua đó rồi?
Thịnh Ngọc Châu thấy Lục Dữ đúng là kẻ đầu gỗ, là kiểu ngu ngốc, không đáng yêu chút nào.
Không trông thấy cô đang vẫy gọi anh sao?
Nhìn Thịnh Ngọc Châu lại nổi giận đi về phía mình, trên mặt Lục Dữ khẽ mỉm cười, đè thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-158-anh-quyen-ru-co.html.]
Giọng nói từ tính truyền vào tai Thịnh Ngọc Châu, cô vô thức đưa tay lên xoa vành tai nhỏ của mình, sao hình như… Hình như đột nhiên giọng Lục Dữ lại dễ nghe như vậy?
Chắc chắn do anh cố ý quyến rũ cô!
“Anh qua đây, giúp tôi mang đồ tới nhà anh trước! Không thể để người khác cướp mất!” Để Thịnh Ngọc Châu lựa chọn giữa Lục Dữ và thanh niên trí thức khác trong khu tập thể, cô tình nguyện đem đồ cho Lục Dữ ăn, còn hơn để lại cho đám thiểu năng trí tuệ kia.
Sau khi nói xong, cô lập tức kéo tay Lục Dữ đi về phía khu tập thể thanh niên trí thức.
Bị bàn tay mềm mại của Thịnh Ngọc Châu nắm chặt cánh tay, Lục Dữ rũ mắt nhìn xuống, bàn tay trắng nõn có vẻ vô cùng lóa mắt trên làn da màu cổ đồng.
“Đi thôi, anh thất thần gì thế?” Thấy Lục Dữ bất động, Thịnh Ngọc Châu quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu, tràn đầy mờ mịt, mình vừa nói sai gì sao?
Không có mà?
“Ừ.” Lục Dữ nhớ tới lời trước đó Thịnh Ngọc Châu nói, để chỗ cô cũng mốc meo, lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt, thà mang về nhà suy ngẫm cẩn thận nấu thế nào mới ngon còn hơn, dù sao đều để lại cho Thịnh Ngọc Châu ăn.
Còn thanh niên trí thức khác, người bắt nạt Thịnh Ngọc Châu không có tư cách chạm vào.
Cầm mấy đông tiền Giang Quả Nhi tích cóp hồi lâu, Lê Thừa Du biết khả năng không đủ tiền khám bệnh, không muốn bản thân xa xôi vất vả lên huyện thành một chuyến lại bị bệnh viện đuổi ra ngoài vì tài chính trong tay không đủ, như vậy chẳng phải lăn lộn mù quáng sao?
Lê Thừa Du nghĩ, đợi Thịnh Ngọc Châu về, mình xin lỗi tử tế, ăn nói khép nép vài câu, với quan hệ giữa bọn họ, chắc chắn Thịnh Ngọc Châu sẽ cho anh ta vay tiền. Nào ngờ sau đó, lại nhìn thấy cảnh tượng Thịnh Ngọc Châu kéo tay Lục Dữ đi vào khu tập thể thanh niên trí thức.
Trước kia dù trong đầu cũng từng nghĩ, nhưng anh ta đều cho rằng đó là suy nghĩ xấu xa của mình về Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ, giống như trước đó cho rằng người khác nói chân anh ta không bị gãy là lừa gạt, trong lòng vẫn giữ lại chút chờ mong, về chuyện của Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ cũng như vậy.
Hiện tại thấy cảnh tượng này, Lê Thừa Du biết tất cả mong chờ của mình đều là giả, Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ! Đôi gian phu… Khụ khụ, cẩu nam nữ, quả nhiên cũng làm chuyện không thể cho người khác biết sau lưng.
Lê Thừa Du đang định mở miệng răn dạy Lục Dữ, muốn nói anh không xứng bước vào khu tập thể thanh niên trí thức của bọn họ, đột nhiên nhớ tới mình còn phải vay tiền Thịnh Ngọc Châu, lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tuy rằng Lê Thừa Du không nói gì, nhưng những người khác lại không chịu ngậm miệng, ví dụ như La Linh luôn rất chướng mắt Lục Dữ.
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, nơi này là khu tập thể thanh niên trí thức, đừng thứ gì cũng kéo về khu tập thể có được không?” La Linh cất giọng âm dương quái khí châm chọc Thịnh Ngọc Châu.