XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 148: Oán giận (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:28:23
Lượt xem: 86
Nửa đêm, Lê Thừa Du đau đến mức tỉnh lại kêu rên ầm ỹ. Nam thanh niên trí thức ở cùng phòng anh ta bị đánh thức, giận đến mức muốn đ.ấ.m cho Lê Thừa Du một trận.
“Được rồi, Lê Thừa Du, đừng kêu nữa, cậu không ngủ chúng tôi còn muốn ngủ! Ngày mai chúng tôi còn phải ra đồng làm việc đó!” Cao Á Dương thấy mọi người bị đánh thức, trầm giọng răn dạy.
Căn bản Lê Thừa Du không nghe được lời Cao Á Dương, vì gãy chân không kìm nổi bi thống trong lòng, anh ta vẫn lớn tiếng kêu gào, không nghe lọt tai lời khuyên của người khác.
Một nam thanh niên trí thức hơi nóng tính trừng mắt nhìn về phía Lê Thừa Du, thấy đối phương không hề có ý định dừng lại, càng tức giận hơn.
“Lê Thừa Du!” Cao Á Dương lại quát một tiếng, Lê Thừa Du vẫn đắm chìm trong bi thương. Chân anh ta gãy rồi, gãy rồi… Tại sao lại như vậy? Hu hu hu…
Nam thanh niên trí thức nóng tính kia tức giận rời giường, xông tới đ.ấ.m một quả qua đó: “Câm miệng lại cho tao, tao đang buồn ngủ đấy, mày còn ồn ào nữa tao đ.ấ.m c.h.ế.t mày!”
Vừa rồi anh ta đã tốt bụng cáng Lê Thừa Du tới phòng khám, vốn đã không dễ chịu gì, bây giờ còn bị đánh thức, không nhịn nổi mới bùng nổ.
Bị đ.ấ.m một quả, cuối cùng Lê Thừa Du cũng an tĩnh trở lại, nhưng vì không nghe được lời vừa rồi Cao Á Dương nói, nên cho rằng vì mình bị gãy chân, cảm thấy mình dễ bắt nạt, nên đám người này mới bắt nạt mình lúc nửa đêm.
“A a a a a a!” Mặt Lê Thừa Du trở nên dữ tợn, dù chân anh ta đau, cũng sẽ không để người khác tùy ý bắt nạt! Anh ta giãy giụa, muốn bò dậy, tranh cãi với đám khốn nạn này.
Nhìn động tác điên cuồng ấy, thanh niên trí thức khác chỉ cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ: “Được rồi, Lê Thừa Du, đừng náo loạn, nấu cậu không tĩnh dưỡng cẩn thận, khả năng chân cậu sẽ bị què thật đấy.”
Trong tiếng dạy dỗ lạnh lùng, đột nhiên Lê Thừa Du nghe thấy một câu “Khả năng chân cậu sẽ bị què thật”, hai mắt lập tức sáng lên. Anh ta ngẩng đầu nhìn qua: “Thật? Chân tôi vẫn chưa què? Có khả năng khỏe lại?”
Nhưng anh ta lại quên mất câu trước đó “Phải tĩnh dưỡng cẩn thận”, ví dụ như vừa rồi khi giãy giụa đứng lên, vì đau đớn trên đùi khó nhịn, đã khiến anh ta xem nhẹ vấn đề có xảy ra di chứng gì hay không.
Cố Diệp Phi
Thấy Cao Á Dương gật đầu, Lê Thừa Du thở phào nhẹ nhõm, không què là được, không què là được.
Thấy Lê Thừa Du yên tĩnh trở lại, nam thanh niên trí thức vừa đ.ấ.m đối phương một quả trợn mắt khinh thường, sau đó về giường đi ngủ, vừa nằm xuống đã tiến vào mộng đẹp.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-148-oan-gian-2.html.]
Ngày hôm sau tỉnh lại, vì chân bị thương, Lê Thừa Du ở lại khu tập thể thanh niên trí thức. Sáng dậy cũng không ai hỏi bọn họ chuyện tối qua hai người đã đi nơi nào.
Dù sao trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nói ra chỉ khiến mọi người cãi nhau mà thôi, cần gì phải thế.
Thịnh Ngọc Châu dậy rất sớm, vốn dĩ định đi thẳng qua nhà Lục Dữ ăn sáng, nhưng vừa ra khỏi cửa, đã trong thấy Lục Dữ mang cơm sáng tới.
Tuy lần này không có thịt, nhưng có trứng gà.
“Không phải Lục Dữ là chó… Khụ, là con trai nhà địa chủ sao? Mấy năm trước còn bị xét nhà phê đấu, sao còn có nhiều trứng gà và thịt như vậy?” Hôm qua La Linh đã ghen ghét rồi, hôm nay không nhịn được hỏi ra khỏi miệng.
Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, nghi ngờ có phải Lục Dữ lén lút làm chuyện gì sau lưng không thể để người khác biết hay không.
“Đồng chí La Linh, cô ghen ghét sao? Đáng tiếc, trong tay cô không có thịt khô, không thể đổi với người khác.” Thịnh Ngọc Châu dùng giọng điệu châm chọc đáp trả một câu, dáng vẻ “Bà đây dùng thịt khô đổi liên quan gì tới cô?”
Câu nói ấy khiến La Linh lập tức ngậm miệng, xem đi, cô đã nói rồi mà, nếu bữa nào cũng như vậy, chắc chắn người trong khu tập thể thanh niên trí thức sẽ nghi ngờ.
Dáng vẻ ghen tị đỏ mắt kia… Chậc chậc, phải nói cho Lục Dữ mới được. A, đúng rồi, thuận tiện tám chuyện sảy ra đêm qua trong khu tập thể, chắc Lục Dữ cũng cảm thấy rất hứng thú.
“Thanh niên trí thức Lê, chân anh bị thương, ở lại khu tập thể nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Trước mặt mọi người, Giang Quả Nhi không gọi tên “Thừa Du” thân mật, nhưng trong lời nói lại lộ rõ ý quan tâm.
Nghe thấy Giang Quả Nhi nói, nhớ tới nguyên nhân khiến mình bị thương, trong lòng Lê Thừa Du giận chó đánh mèo lên người Giang Quả Nhi, vô cùng tức giận.
Nếu tối qua không phải Giang Quả Nhi đẩy mình một cái, mình sẽ rơi xuống hố sao?
Còn nữa, nếu không phải Giang Quả Nhi hẹn mình ra ngoài, sao mình có thể rơi xuống hố?
Giang Quả Nhi chính là đầu sỏ gây tội!
Anh ta không hề nhận ra nguyên nhân chủ yếu, vì anh ta ôm Giang Quả Nhi quá kịch liệt, sau đó hồn vía lên mây, không để ý đường mới…