XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 142: Cùng làm việc
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:19:28
Lượt xem: 83
Từ khi Thịnh Ngọc Châu giận anh ta, không được Thịnh Ngọc Châu “Chi viện”, cuộc sống của Lê Thừa Du không còn được như xưa. Gia đình Lê Thừa Du cũng không phải loại lắm tiền, có thể gửi tiền bạc qua cho anh ta ăn ngon uống tốt, dù sao trong nhà vẫn còn anh chị em khác…
Tiện nhân!
Trong lòng thầm mắng một câu, nuốt xuống ngụm nước miếng, dời tầm mắt về phía khác, nhìn thanh niên trí thức mang cháo và đồ ăn từ bếp lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô vị.
……
Sau khi ăn sáng xong, Thịnh Ngọc Châu rửa sạch hộp cơm, sau đó đi làm.
Vì chuyện với Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu còn cố ý đi cùng nữ thanh niên trí thức khác, sợ Lê Thừa Du lại nổi điên đánh mình.
Vừa rồi quá giận nên cô không giữ nổi lý trí, bây giờ sau khi khôi phục lý trí mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Cô chưa từng học môn võ phòng thân nào, sức lực so với đàn ông cũng chênh lệch như trời với đất. Nếu như không có thanh niên trí thức khác ở hiện trường…
Cố Diệp Phi
Nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu tự hỏi tiếp theo mình nên làm gì, trốn tránh Lê Thừa Du sao? Chuyện này không dễ dàng, đều ở khu tập thể thanh niên trí thức, cô trốn thế nào?
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã tới cánh đồng. Trưởng thôn lại đổi việc cho bọn họ. Cô còn trông thấy Lục Dữ đang đứng cạnh trưởng thôn, dáng người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, hơi thở có chút lạnh lùng xa cách.
Khi nhìn thấy Lục Dữ, cảm giác nghĩ mà sợ lập tức bùng lên trong lòng Thịnh Ngọc Châu, nước mắt ngưng tụ ở hốc mắt, chậm rãi lăn ra ngoài, treo trên hàng lông mi nơi khóe mắt.
Nhìn dáng vẻ này của Thịnh Ngọc Châu, vốn dĩ Trưởng thôn muốn nói thêm, lại nuốt bên miệng, nhìn lướt qua Lục Dữ bên cạnh: “Được rồi được rồi, mảnh ruộng phía trước kia đi, xứ lý nó.”
Mắt không thấy tâm không phiền, ông ấy cũng biết dung nhan của đóa hoa phú quý nhân gian này khiến người ta kinh diễm đến mức nào, quyến rũ thằng nhóc Lục Dữ không phải việc khó.
Thôn trưởng rời đi, không ảnh hưởng tới cảm xúc của Lục Dữ hay Thịnh Ngọc Châu chút nào, lúc này sự chú ý của Lục Dữ đều đặt trên người Thịnh Ngọc Châu.
Thấy Thịnh Ngọc Châu khóc đáng thương như vậy, cảm xúc trong lòng Lục Dữ lập tức trở nên táo bạo, là ai bắt nạt cô ấy?
Anh mím môi, đè xuống lửa giận trong lòng mình, kéo Thịnh Ngọc Châu qua bên cạnh, đè thấp giọng dò hỏi, mặt mang vẻ sốt ruột: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-142-cung-lam-viec.html.]
Đừng khóc, khóc khiến anh cũng đau lòng.
“Lục Dữ, vừa rồi, vừa rồi, Lê Thừa Du mắng em, còn định đánh em……” Nhìn thấy tiên sinh Ốc Đồng, ấm ức trong lòng Thịnh Ngọc Châu trào ra như nước lũ, sao có thể nhịn được, lập tức nghẹn ngào nức nở kể lại.
Thịnh Ngọc Châu vừa nói ra câu này, cả người Lục Dữ lập tức tản ra sát khí lạnh lẽo, chỉ trong nháy mắt cảm xúc đã bùng nổ.
“Đừng khóc, anh ta không dám, tôi bảo vệ em.” Nhìn Thịnh Ngọc Châu khóc như hoa lê dính mưa, Lục Dữ thương tiếc dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Lục Dữ như vậy, Thịnh Ngọc Châu càng ấm ức, nhưng mà… Ý thức được hiện tại đang ở trước mặt công chúng, tay Lục Dữ mau chóng bị Thịnh Ngọc Châu gạt ra.
Ngón tay Lục Dữ quá thô ráp, còn không biết thu liễm sức mạnh của mình, lau mà khiến Thịnh Ngọc Châu đau hơn.
Hình như cũng ý thức được tình huống hiện tại, Lục Dữ thu tay về, quay lại dáng vẻ thành thật đàng hoàng, đương nhiên, cũng là dáng vẻ đám thanh niên trong thôn căm ghét.
Tức c.h.ế.t bọn họ rồi!
Rốt cuộc Lục Dữ thông đồng với thanh niên trí thức Thịnh thế nào vậy? Còn khiến Thịnh Ngọc Châu làm nũng với cậu ta, khiến người nhìn ghen ghét đỏ mắt!
Vì dáng vẻ khóc thút thít đầy ấm ức của Thịnh Ngọc Châu khiến Lục Dữ cực kỳ lo lắng, vì thế không cho Thịnh Ngọc Châu động tay vào việc gì, chỉ cần ngồi bên bờ ruộng, phe phẩy chiếc quạt cọ của cô, lẳng lặng nhìn Lục Dữ làm.
Người khác nhìn thấy cảnh ấy, đều cực kỳ ghen ghét, không phải ghen ghét Thịnh Ngọc Châu, thì ghen ghét Lục Dữ!
Thịnh Ngọc Châu xinh đẹp kiều diễm, đám con trai trong thôn đều muốn cưới Thịnh Ngọc Châu, nhưng… Thứ nhất là cha mẹ không đồng ý, thứ hai là bản thân khó có thể trèo cao, không được coi trọng.
Lục Dữ cần lao có năng lực, vẻ ngoài thật sự anh tuấn, ngoài thân phận có chút vấn đề ra, phương diện khác đều ổn, cũng là đối tượng đám con gái trong thôn mến mộ, đáng tiếc cha mẹ cũng không cho phép. Bọn họ đâu thể tự mình đi tìm bà mối tới cửa cầu hôn, đúng không?
Nếu như Lục Dữ đầy thành ý tới cửa cầu hôn còn có khả năng, đáng tiếc Lục Dữ vô tình với bọn họ, càng đừng vọng tưởng Lục Dữ ăn nói khép nép.
Hai người bị ghen ghét không hề để ý, Thịnh Ngọc Châu phe phẩy quạt cọ, con ngươi nhìn chằm chằm về phía Lục Dữ, nhìn từ góc độ này, dưới ánh nắng mặt trời ngũ quan tuấn mỹ có vẻ chói mắt, khiến cả người Lục Dữ như đang tỏa sáng.
Dáng người anh có vẻ hơi gầy, nhưng lại rất khỏe, thi thoảng còn lộ ra cơ bắp cường tráng, lại không ảnh hưởng tới mỹ quan.