XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 141: ĐÁNH NGƯỜI
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:19:03
Lượt xem: 82
Một cái tát đánh xuống, tất cả đều sợ ngây người, há hốc mồm nhìn Thịnh Ngọc Châu.
Lê Thừa Du bị đánh một cái, càng khoa trương hơn, hai mắt trợn trừng, trong mắt đều là kinh ngạc nhìn Thịnh Ngọc Châu, khi định đánh lại theo bản năng, Thịnh Ngọc Châu đã tiện tay cầm cái mâm bên cạnh ngăn chặn.
“Keng” Một tiếng động lớn vang lên, Lê Thừa Du lúc này, mặt cũng đau, tay cũng đau.
Lý Yến ở bên cạnh xem xong vẫn chưa kịp phản ứng, sau khi phản ứng lại mạnh mẽ xông lên đẩy Lê Thừa Du ra: “Lê Thừa Du, anh thật ghê tởm, còn đánh phụ nữ.”
Thanh niên trí thức khác thật ra không có ác cảm gì với Thịnh Ngọc Châu, hôm qua không nói lời nào để đám người Giang Quả Nhi nói là vì chuyện đó tổn hại đến lợi ích của bản thân.
Nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy tay Thịnh Ngọc Châu xách theo hộp cơm vào khu tập thể, biết Thịnh Ngọc Châu có người nuôi ăn rồi, chắc chắn sẽ không ăn ké lương thực bọn họ, tất nhiên là khôi phục thái độ hữu hảo rồi.
Khi trông thấy Lê Thừa Du định đánh nữ thanh niên trí thức, nữ thanh niên trí thức khác lập tức đoàn kết lại.
“Lê Thừa Du, cậu nói chuyện như phun phân vậy, không thấy xấu hổ à?”
“Đúng thế, người ta không đánh cậu đánh ai? Còn dám đánh trả, đúng là không biết xấu hổ!”
“Ghê tởm, rác rưởi!”
Một đám nữ thanh niên trí thức đều đứng dậy, hành động này gây tổn hại ưu thế và đặc quyền của nữ thanh niên trí thức bọn họ, nếu như sau này nam thanh niên trí thức khác học theo, cũng đánh phụ nữ thì sao? Không thể mở ra tiền lệ này!
Giang Quả Nhi đứng yên tại chỗ, nhìn mọi người thảo phạt Lê Thừa Du không nói lời nào, không cần nghĩ cô ta cũng biết vì sao Lê Thừa Du lại tức giận như vậy.
Bây giờ đã là bạn trai của cô ta rồi, vẫn nhớ thương Thịnh Ngọc Châu sao?
Ban nãy vốn dĩ chỉ giận chó đánh mèo lên người Thịnh Ngọc Châu, bây giờ giận cả Lê Thừa Du rồi, để người khác tùy ý chỉ trích anh ta, Giang Quả Nhi không định đứng ra nói giúp.
Nam thanh niên trí thức khác thấy Lê Thừa Du chọc nhiều người tức giận như vậy, cũng không dám đứng ra nói chuyện giúp Lê Thừa Du.
Hơn nữa, những lời Lê Thừa Du vừa nói đúng là hơi quá đáng, thanh niên trí thức Thịnh là con gái yếu đuối, trong trắng chưa gả, trào phúng cô ấy như vậy, chẳng phải muốn quét sạch thanh danh của Thịnh Ngọc Châu sao?
“Thanh niên trí thức Lê, lời vừa rồi của cậu đúng là quá vũ nhục người ta, ngay cả nam thanh niên trí thức chúng tôi cũng không nhìn nổi.” Ý của người nói chính là, các cô cứ việc mắng loại đàn ông không biết xấu hổ này, không liên quan đến nam thanh niên trí thức chúng tôi. Chúng tôi đều kiên quyết ủng hộ lời Chủ tịch Mao “Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời”, chúng ta cùng nhau chống lại loại người đáng khinh bỉ giống Lê Thừa Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-141-danh-nguoi.html.]
Bị đánh một trận, còn có người dùng mâm đập một cái, Lê Thừa Du ngây ngốc nhìn đám phụ nữ trước mặt: Có lầm hay không vậy? Hiện tại ai mới là người bị thương?
Vừa bị thương vừa bị người trong khu tập thể thanh niên trí thức phỉ nhổ, khuôn mặt bị thương của Lê Thừa Du tràn đầy ấm ức, còn xem lẫn lửa giận.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tức giận đỏ bừng của Thịnh Ngọc Châu, và thái độ bảo vệ của người khác trong khu tập thể, Lê Thừa Du không thể không nén giận, thở phì phì ngồi xuống góc phòng.
Thịnh Ngọc Châu hậm hực nhìn qua Lê Thừa Du, tức giận quay đầu, khi nhìn về phía thanh niên trí thức khác, hai mắt đỏ hồng treo đầy nước mắt, giọng điệu cảm kích xen lẫn nghẹn ngào: “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nếu không sợ là thanh niên trí thức Lê đánh c.h.ế.t tôi mất…”
Một câu, khiến thanh niên trí thức trong khu tập thể lại thương xót Thịnh Ngọc Châu thêm vài phần, không quan tâm lý do là gì Lê Thừa Du đều không thể ẩu đả nữ thanh niên trí thức, huống chi còn là Lê Thừa Du chủ động khiêu khích.
“Được rồi, ăn cơm đi còn ra đồng làm việc.” Tạ Trung về thành, tất nhiên có người lớn tuổi khác lên thay, vừa rồi là thanh niên trí thức mới lên chức đại ca trầm giọng mở miệng.
Khi Thịnh Ngọc Châu mở hộp cơm ra, mọi người đều ngửi được mùi hương từ hộp cơm truyền đến, vô cùng mê người.
Thanh niên trí thức khác đã đói bụng kêu ùng ục gọi người dưới bếp mau chóng mang đồ ăn sáng lên, đương nhiên người hôm qua vừa âm dương quái khí ngầm chỉ trích Thịnh Ngọc Châu đừng ăn ké lương thực của bọn họ không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Chỉ có Lý Yên là hít sâu một hơi, cảm khái: “Thơm thật đấy!”
Vốn dĩ Lý Yến không có ấn tượng tốt với thôn dân trong thôn, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cắm rễ ở nơi quỷ quái này, nhưng hiện tại, nhìn thấy Lục Dữ đối xử tốt với Thịnh Ngọc Châu như vậy, Lý Yến cũng hơi động lòng.
Tất nhiên không phải động lòng với Lục Dữ, mà là muốn tìm một người bạn trai đối xử tốt với mình như Lục Dữ đối xử với Thịnh Ngọc Châu.
Đáng tiếc, Lý Yến xuống nông thôn lâu như vậy, đã quen biết không ít thôn dân, nhưng tìm hiểu tới tìm hiểu lui, vẫn không tìm được người đàn ông nào đối xử tốt với phụ nữ như Lục Dữ, hầu hết là “Đại gia” thích đánh chửi vợ con.
Hỏi han ân cần sao? Là chuyện không thể nào.
Nghe nói có thể gả cho người đứng về phía mình khi mẹ chồng nàng dâu xảy ra mâu thuẫn, đã là đối tượng được các cô gái hâm mộ rồi.
Tất nhiên Thịnh Ngọc Châu sẽ không nghĩ tới việc chia sẻ cơm sáng Lục Dữ làm cho mình với người khác, ngửi qua có vẻ khá ngon, không biết Lục Dữ kiếm đâu ra trứng gà, thơm quá…
Một miếng cơm vào miệng, đều là mùi trứng gà.
Cố Diệp Phi
Người khác căn bản không dám chuyển ánh mắt về phía Thịnh Ngọc Châu, sợ mình nhìn thêm vài lượt, sẽ xấu hổ nuốt nước miếng.
Lê Thừa Du hung tợn lườm Thịnh Ngọc Châu, người phụ nữ không giữ phụ đạo này, đầu tiên là theo đuổi mình, bây giờ lại dám ở bên người khác, hạ tiện!