XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 138: Đến nhà Lục Dữ (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:15:12
Lượt xem: 91
“Tôi… Tôi sẽ cố hết sức tránh không để người khác phát hiện ra! Anh đưa cơm cho tôi, tôi phải ăn chỗ nào? Ở khu tập thể thanh niên trí thức sao? hay là ngồi xổm bên ngoài? Nhưng mà tôi muốn ăn thịt, bọn họ nhìn thấy chắc chắn lại nói tôi…”
Thấy sắc mặt Lục Dữ không tốt lắm, Thịnh Ngọc Châu có chút nhát gan, khuôn mặt đẹp trai kia khi nghiêm túc thật sự hơi dữ.
Giọng Thịnh Ngọc Châu bắt đầu lí nhí, phản bác mang chút chột dạ, rồi sau đó, như cảm thấy mình không cần chột dạ như vậy, lại gân cổ, bĩu môi, nói lầm bầm.
Lời Thịnh Ngọc Châu nói, khiến Lục Dữ nhăn mặt trầm tư một lúc lâu, chuyện này đúng là một vấn đề.
Thịnh Ngọc Châu muốn ăn thịt, không phải anh không thể chuẩn bị cho cô, quan trọng là nếu để Thịnh Ngọc Châu mang thịt về khu tập thể thanh niên trí thức, đám thanh niên trí thức kia nhìn thấy chắc chắn sẽ ghen ghét, không biết còn làm ra chuyện gì đâu.
Đặc biệt là cô ả tên Giang Quả Nhi kia, Lục Dữ vẫn luôn nhớ rõ Thịnh Ngọc Châu cực kỳ bất mãn với cô ta.
“Tôi biết rồi…” Lục Dữ mím môi, trong đầu tự hỏi làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề của Thịnh Ngọc Châu, thật ra, Lục Dữ biết một biện pháp, chỉ là anh không dám nhắc tới.
Chỉ cần bọn họ kết hôn, chuyện gì cũng không phải vấn đề……
Nhưng, ngước mắt nhìn lướt qua cô gái xinh đẹp diễm lệ trước mặt… Hiện tại mình vẫn phải cố gắng thêm mới được!
Thịnh Ngọc Châu vừa nghe thấy Lục Dữ không thể không đồng ý, giống như đạt được thắng lợi lớn lao, trong lòng thầm hoan hỉ, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng, cười ngọt ngào nói: “Lục Dữ, tôi biết ngay, anh là người tốt nhất!”
Thịnh Ngọc Châu vui mừng nhảy tới ôm Lục Dữ một cái, sau đó sung sướng chuẩn bị ra về.
“Tôi đưa em về.” Thấy Thịnh Ngọc Châu chuẩn bị rời đi, Lục Dữ tiện tay đặt bộ đồ Thịnh Ngọc Châu đưa cho mình lên trên ghế, đứng dậy, không thể để Thịnh Ngọc Châu ở bên ngoài một mình, hơn nữa bên này còn hẻo lánh như vậy, khoảng thời gian trước còn xuất hiện sự kiện g.i.ế.c người, sao Lục Dữ không lo lắng sợ hãi.
Bước chân chuẩn bị nện bước ra về của Thịnh Ngọc Châu ngừng lại, nhìn lướt qua Lục Dữ đi theo sau lưng mình, ánh mắt lại liếc bộ quần áo mới trên ghế, có chút không vui, hừ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-138-den-nha-luc-du-2.html.]
Quần áo cô tặng, cất cũng không cất gọn vào!
Khi ánh mắt Thịnh Ngọc Châu dừng trên bộ quần áo, Lục Dữ cũng đã bắt giữ được, chỉ là, anh không nghĩ nhiều như Thịnh Ngọc Châu.
Anh cho rằng, Thịnh Ngọc Châu sốt ruột về nhà, hơn nữa sắc trời cũng không còn sớm. Lục Dữ trầm mặc hai giây, chủ yếu là hôm nay anh không nấu cơm, trong nhà ngoài lương thực phụ ra, không thịt cũng không rau, sợ Thịnh Ngọc Châu ở bên này lâu quá, lại bị thanh niên trí thức bên kia nói này nói nọ.
Lúc này mải lo trước lo sau, căn bản Lục Dữ không hề nghĩ tới, dù anh đưa cơm hay để Thịnh Ngọc Châu qua bên này ăn, trong mắt mọi người đều không khác nhau.
Cùng lắm là cảm thấy Thịnh Ngọc Châu mặt dày, chủ động đến nhà trai ăn cơm mà thôi.
Trước khi đi, Lục Dữ còn nói với Lục Thu Hạo một tiếng, tránh cậu lát nữa tắm rửa song ra ngoài không thấy anh trai lại sốt ruột.
Cố Diệp Phi
Lúc này Lục Thu Hạo vẫn đang tắm rửa, trong lòng còn đang tự trách vì sao mình ngốc như vậy, cả người thối hoắc đã trực tiếp mặc quần áo mới vào người, bây giờ phải giặt sạch mới mặc được, hu hu hu… Còn anh trai nói gì Lục Thu Hạo không có tâm trạng quan tâm.
……
Ở nơi cách khu tập thể thanh niên trí thức khá xa, nhìn từ chỗ này có thể trông thấy tình hình trước cửa khu tập thể. Lục Dữ dừng lại, không đưa Thịnh Ngọc Châu tới cửa khu tập thể thanh niên trí thức, để cô ấy tự mình đi về.
Sau khi chào tạm biệt Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu về thanh niên trí thức, đúng lúc, người nấu cơm hôm nay bưng cháo khoai lang ra, ăn kèm là chút lá khoai lang xào, như vậy là xong một bữa, vô cùng đơn giản.
Có điều, cho dù chỉ là một bữa cơm vô cùng đạm bạc, nhưng với thanh niên trí thức mà nói cũng là một bữa cơm ngon có thể no bụng rồi.
Trong lúc ăn cơm, nhìn động tác chậm rì rì giống như không nhìn trúng cơm canh đêm nay bọn họ nấu của Thịnh Ngọc Châu, La Linh hời hợt lên tiếng: “Thanh niên trí thức Thịnh, có phải cô định từ mai bắt đầu nấu ăn một mình không? Hay là định cống hiến thêm chút gì đó? Số lương thực kia của cô không đủ cho cô ăn mấy bữa đâu!”
Những người khác không làm việc một lát lại nghỉ ngơi một lát như Thịnh Ngọc Châu, dù là nữ thanh niên trí thức vẫn có thể kiếm được sáu bảy công điểm một ngày, đương nhiên so với Thịnh Ngọc Châu, lương thực được chia nhiều hơn rất nhiều.
Số lương thực trước đó Thịnh Ngọc Châu ăn, là do thôn phát cho bọn họ khi bọn họ mới xuống nông thôn, là lương thực dự chi trước, sau này mỗi tháng đều phải khấu trừ, cho nên mọi người đều lo lắng Thịnh Ngọc Châu sẽ ăn lương thực của bọn họ.