XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 137: Đến nhà Lục Dữ (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:14:41
Lượt xem: 72
Một động tác, khiến cả hai người đều dại ra ngay tại chỗ. Thịnh Ngọc Châu bị Lục Dữ kéo vào lòng anh, tay Lục Dữ ôm lấy eo Thịnh Ngọc Châu theo bản năng, dùng bàn tay thô ráp của mình giam cầm vòng eo thon nhỏ của cô ấy.
Độ ấm từ người Lục Dữ truyền qua bàn tay xuyên thấu lớp áo hơi mỏng của Thịnh Ngọc Châu chạm tới eo cô, hai người còn dán sát như vậy, Thịnh Ngọc Châu có thể cảm nhận được hơi thở dần dần trở nên nặng nề đến từ Lục Dữ.
“Lục, Lục Dữ……” Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, rõ ràng Thịnh Ngọc Châu thấy được biểu cảm ẩn nhẫn trên mặt Lục Dữ, giống như sắp làm chuyện gì đó với cô vậy.
Thịnh Ngọc Châu kinh hô một tiếng theo bản năng, nhìn khuôn mặt anh tuấn luôn lạnh lùng trở nên hiền hòa, đầu hơi cúi xuống nhìn mình, đột nhiên trái tim Thịnh Ngọc Châu đập nhanh vài nhịp.
Lục Dữ ôm cô gái trong lòng, ngửi mùi hương truyền đến từ người Thịnh Ngọc Châu, bàn tay đang giam cầm cô trong lòng cảm nhận được làn da mềm mịn bên dưới, khuôn mặt ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn mình, dục vọng trong lòng sắp không khống chế nổi, bầu không khí cũng bắt đầu nhuộm đầy bong bóng màu hồng nhạt.
Cảnh tượng đẹp đẽ giống hệt trong giấc mơ mỗi đêm, từ trước đến nay khả năng tự kiềm chế của Lục Dữ luôn cực kỳ mạnh, lúc này nhìn cánh môi kiều diễm ướt át kia, lại sắp buông giáp đầu hàng.
Cố Diệp Phi
“Lục Dữ?” Thấy Lục Dữ không đáp lại, Thịnh Ngọc Châu mở miệng lần nữa, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, lông mi dài cong cong như lông vũ quét qua trái tim Lục Dữ.
Nghe hai tiếng gọi, lý trí của Lục Dữ mới khôi phục đôi chút, sau khi ý thức được vừa rồi mình muốn làm gì Thịnh Ngọc Châu, đầu óc nổ vang một tiếng, hai tai đỏ bừng, mặt đầy xấu hổ, sao anh lại có thể xấu xa như vậy?
Sau khi cắn rách đầu lưỡi để bản thân lấy lại tỉnh táo, anh mới buông lỏng Thịnh Ngọc Châu ra: “Không phải thế, tôi chỉ sợ em qua bên này thường xuyên, ảnh hưởng không tốt tới em mà thôi.”
“Sao lại ảnh hưởng không tốt với tôi? Bây giờ mọi người đều biết chúng ta đang ở bên nhau rồi, anh đưa cơm cho tôi mỗi ngày, chẳng lẽ ảnh hưởng sẽ tốt sao?” Thịnh Ngọc Châu bắt được trọng điểm, giọng nói thanh thúy đầy sức thuyết phục phản bác.
Lúc này khuôn mặt cô cũng hơi phiếm hồng, cô phát hiện ra vừa rồi hình như mình đã bị người đàn ông anh tuấn trước mặt mê hoặc, lập tức quên mất hành vi mất mặt của mình vừa rồi, cất cao giọng, che giấu nội tâm đang hoảng loạn.
Tiên sinh Ốc Đồng sẽ không phát hiện ra vừa rồi cô mất mặt chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-137-den-nha-luc-du-1.html.]
Tất nhiên là Lục Dữ không phát hiện ra rồi, bởi vì bây giờ anh cũng đang trong cơn hoảng loạn, lúc này trong đầu anh căn bản không còn chút lý trí hay ý tưởng nào, chỉ có bóng hình xinh đẹp của mỹ nhân Thịnh Ngọc Châu.
“Hơn nữa, chủ tịch Mao từng nói, yêu đương không vì mục đích kết hôn đều là chơi lưu manh, anh muốn chơi lưu manh với tôi sao?” Thịnh Ngọc Châu chống nạnh thở phì phì, khuôn mặt trắng nõn phiếm chút đỏ hồng, nhìn như tức giận chất vất, nhưng giọng nói ngọt ngào quyến rũ nghe thế nào vẫn giống đang làm nũng với Lục Dữ.
Chơi lưu manh……
Cũng không biết có phải vì cảnh tượng trong mơ ảnh hưởng hay không, hiện tại mỗi câu nói nghe được, phàm là có một tí xíu ý nghĩa khác, Lục Dữ đều có thể nghĩ đến giấc mơ mỗi đêm của mình.
Đối với thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, bất cứ lúc nào cũng có thể cứng lên mà nói, Lục Dữ thật sự không chịu nổi, muốn né tránh Thịnh Ngọc Châu để dẹp yên gợn sóng trong lòng mình, lại phát hiện ra làm vậy căn bản vô dụng.
Mấy ngày nay bản thân vẫn luôn trốn tránh Thịnh Ngọc Châu, nhưng mỗi tối sau khi đi ngủ, trong giấc mơ vẫn sẽ xuất hiện bóng dáng cô ấy, và những cảnh tượng khó có thể miêu tả…
Chưa tới ba ngày, Thịnh Ngọc Châu đã tới tìm anh, còn chất vấn có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi không? Như vậy… Ai có thể tiếp tục nhẫn tâm lạnh lùng xa cách?
Nói tóm lại Lục Dữ anh không thể!
Nhìn Thịnh Ngọc Châu kiêu căng hừ một tiếng, trái tim Lục Dữ đã nhũn ra từ lâu, nhưng anh không thể vì Thịnh Ngọc Châu không hiểu chuyện bản thân cũng không hiểu chuyện, bèn hạ giọng nói lời khuyên bảo: “Không phải tôi không chịu, mà là hiện giờ tất cả đều như vậy, tôi sợ người khác nói em, cũng sợ người khác cử báo nói chúng ta làm loạn quan hệ nam nữ…, hiểu không?”
Càng nói, giọng điệu vốn lạnh lùng của Lục Dữ càng trở nên dịu dàng mềm mại, như đang dỗ dành Thịnh Ngọc Châu.
“Thì làm sao? Chúng ta chỉ ăn cơm, đâu làm gì khác?” Thịnh Ngọc Châu phồng mặt lên. Cô biết niên đại này có tội lưu manh, nhưng không biết làm loạn quan hệ nam nữ cũng là chuyện rất nghiêm trọng.
Nếu là người có việc làm, khả năng còn bị đơn vị hoặc nhà xưởng đuổi việc.
Ánh mắt Lục Dữ hơi u ám, cảm thấy quá khó giảng đạo lý với Thịnh Ngọc Châu, cô ấy luôn thích làm nũng anh, còn trêu chọc anh…