XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 134: Tới nhà Lục Dữ
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:13:04
Lượt xem: 97
Bị mẹ ruột nhà mình hung hăng vỗ một chưởng, Trần Bân Nguyên hơi ấm ức, nhìn thím Trần không vừa lòng lắm: “Mẹ?”
Thân là doanh trưởng, sao anh ta không thể cưới người xinh đẹp chút? Chẳng lẽ muốn anh ta mang theo đám thôn cô đó về quân doanh sao?
“Tóm lại mẹ không đồng ý, đám thanh niên trí thức kia không một ai tốt lành, con bỏ ngay ý định đó đi cho mẹ.” Thím Trần tức giận mắng to, nếu không phải bây giờ con trai đã lớn, còn làm doanh trưởng, chắc chắn bà ấy đã cầm chày cán bột đánh Trần Bân Nguyên một trận rồi.
Vốn dĩ chỉ đơn thuần hỏi một câu, lại bị mẹ mình giận dữ mắng to như vậy, trong lòng Trần Bân Nguyên càng không phục, lập tức nảy sinh tâm lý phản nghịch.
Đáng tiếc, thím Trần sợ con trai mình ngớ ngẩn vẫn luôn canh chừng Trần Bân Nguyên, còn nhờ bà mối dẫn người tới xem mắt mỗi ngày.
Sau đó, cả thôn Minh Hà đều biết, Trần Bân Nguyên nhà thím Hồ, yêu cầu cao, xem mắt rất nhiều người đều chướng mắt, không biết muốn cưới thiên tiên dạng gì.
Cũng có người nói, con trai nhà thím Trần có bạn gái ở quân doanh rồi, chỉ là thím Trần không thích, blah blah……
Khi biết người bên ngoài đang đồn đãi vớ vẩn, thiếu chút nữa thím Trần đã tức điên, đám người này không phải đang cố ý gây rối sao, vất vả lắm bà ấy mới tìm được một cô gái, vẻ ngoài cũng không tệ.
Đáng tiếc, con trai bà ấy không thích, người anh ta nhìn trúng mẹ không cho cưới, người không thích thím Trần lại dẫn tới một đàn, Trần Bân Nguyên không chịu đựng nổi cãi nhau với mẹ mình một trận, sau đó kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc đã về bộ đội.
Thím Trần tức đê mức muốn đuổi theo, ừm, cuối cùng không đuổi, mà lên thị trấn gọi điện thoại hung hăng mắng Trần Bân Nguyên một trận.
Sau khi về nhà, liếc mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu khiến con trai mình thần hồn điên đảo một cái, càng nhìn càng không vừa mắt.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu không để tâm đến chuyện này, càng không biết vì mình có một gia đình đã cãi nhau ầm ỹ, lúc này cô đang bận giải quyết vấn đề cơm ăn của bản thân.
Lương thực có, nhưng cô biết mình không phải người có thể xuống bếp nấu cơm.
Khi tới chỗ Thúy Hoa lấy hai bộ quần áo kia, Thịnh Ngọc Châu còn cố ý xem vài lượt, không tồi không tồi, nếu Thúy Hoa sống ở thời hiện đại, chắc chắn có thể làm nhà thiết kế thời trang.
Sau đó, Thịnh Ngọc Châu ôm hai bộ quần áo mới ra lò, hưng phấn đi tìm Lục Dữ. Nhớ rõ Lục Dữ từng nói với mình, nhà anh rất hẻo lánh, Thịnh Ngọc Châu vừa đi vừa nhìn ngó, bên này cũng có đồng ruộng, còn có một hai hộ gia đình, sao lại nói là hẻo lánh nhỉ? Chắc chắn trong nhà còn cất giấu cô gái nào đó không muốn để cô biết.
Nghĩ vậy, tâm trạng lập tức âm u, vì tức giận tay cầm túi đồ của Thịnh Ngọc Châu cũng run rẩy.
“Chị?” Trên đường về nhà mình, nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu đứng bất động giữa đường, Lục Thu Hạo nghi hoặc tới gần, gọi một tiếng: “Chị đứng đây làm gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-134-toi-nha-luc-du.html.]
“A Hạo, vừa về à?” Thịnh Ngọc Châu đáp lại một câu, sau đó nhìn trái nhìn phải: “Anh trai em đâu?”
Lần trước Lục Dữ gặp cô, chưa nói hai câu đã chạy mất, quá đáng giận.
“Anh ấy… Không biết nữa.” Trong khoảng thời gian này anh trai cậu luôn kỳ kỳ quái quái, Lục Thu Hạo cũng không biết anh trai mình bị làm sao.
“Ồ…” Thịnh Ngọc Châu nhìn túi đồ trong tay, tròng mắt đen lúng liếng nhìn Lục Thu Hạo, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, về nhà trước đã.”
“Hả? Chị muốn tới nhà em à?” Lục Thu Hạo cực kỳ vui mừng, cũng không nghĩ gì nhiều, sung sướng dẫn Thịnh Ngọc Châu về nhà mình.
Lần đầu tiên bước vào nhà Lục Dữ, nhìn căn nhà gạch xanh ngói đỏ này hình như không giống chỗ cô hay thôn dân cư trú lắm, căn nhà nhìn cổ xưa lại nghiêm trang, vì thời gian khá lâu đời đã bắt đầu xuống cấp, cũng có một số nơi nhìn giống như bị đập phá, sau đó được tu bổ bằng tường đất…
“Tới rồi, mau vào nhà.” Sau khi vào nhà Lục Thu Hạo khóa kỹ cửa theo thói quen, do anh trai cậu dặn dò và ký ức về khoảng thời gian hắc ám trước kia khiến bọn họ đều sợ hãi.
Thịnh Ngọc Châu không hề tò mò với hành vi vừa vào nhà đã đóng chặt cửa của Lục Thu Hạo, ánh mắt cô quan sát tình hình bên trong, không gian khá hơn, nhìn hơi giống tứ hợp viện.
Nhưng cả căn nhà lớn ấy không có nhiều hơi người, củi chất đầy sân, lộ vẻ hoang vắng và nghèo túng. Thịnh Ngọc Châu âm thầm thở dài một tiếng, vào trong phòng khách, ngồi lên ghế, lấy đồ trong túi ra.
Cô đưa bộ quần áo màu xanh biển cho Lục Thu Hạo: “A Hạo, đây là quần áo mới chị cố ý nhờ người làm cho em, em nhìn xem, có đẹp không?”
Lục Thu Hạo vẫn mang tâm trí trẻ con, vừa nhìn thấy quần áo mới là không nghĩ được gì khác, đặc biệt khi nghe Thịnh Ngọc Châu nói bộ quần áo này cố ý may cho cậu, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, hồn nhiên mà sung sướng: “Thật không?”
Cậu thản nhiên nhận lấy mở ra, đẹp, thích, trong ánh mắt hồn nhiên lộ ra hai chữ ấy, khiến Thịnh Ngọc Châu bên cạnh cũng bật cười, đồng thời nhìn ngó ra cửa: “A Hạo, sao anh trai em vẫn chưa về?”
“Anh ấy sắp về rồi.” Lục Thu Hạo muốn đi thử quần áo mới, nhưng không được anh trai cho phép, cậu không dám nhận đồ của Thịnh Ngọc Châu, sợ anh trai mắng.
Nhìn vẻ mặt chần chờ của Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó bật cười: “Quần áo là chị cố ý may cho A Hạo, trong khoảng thời gian này, cảm ơn em đã làm việc giúp chị.”
“Mau đi thử xem có vừa người không, nếu không vừa, chị sẽ bảo người ta sửa lại.”
Khi Lục Dữ về đến nhà, nghe thấy tiếng con gái cười truyền ra từ trong phòng, mi nhíu chặt lại. Không phải mình đã từng nói với A Hạo, không được cho bất kỳ người nào vào nhà sao?
Lạnh lùng mở cửa ra, đập vào mắt là Thịnh Ngọc Châu đang dịu dàng cười nói với em trai nhà mình, hình ảnh ấy tốt đẹp quá mức, khiến Lục Dữ sững sờ, bước chân cũng ngừng lại.
Từ khi nào, hình ảnh tốt đẹp như vậy chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ, khi ấy, cha mẹ còn sống, em trai thông minh…