XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 133 : Lại quyến rũ thêm một người
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:12:36
Lượt xem: 84
Lúc Thịnh Ngọc Châu trở lại khu tập thể thanh niên trí thức, hiếm khi trông thấy Giang Quả Nhi không quấn lấy Lê Thừa Du, ngược lại ngồi bên mép giường của cô ta cau mày đọc sách, hình như vô cùng buồn rầu.
Giang Quả Nhi có thể không buồn rầu sao?
Mấy chục năm không động vào sách vở, dù biết chữ lại không thể hiểu nổi nội dung bên trong, hơn nữa vốn dĩ thành tích đời trước của cô ta cũng không tốt lắm, nên đời trước cũng không chú trọng mấy thứ này.
Đáng chết!
Cuối cùng Giang Quả Nhi chỉ có thể buồn rầu buông quyển sách trên tay xuống, cô ta sẽ không đưa sách cho Lê Thừa Du, cũng sẽ không khuyên Lê Thừa Du chăm chỉ học hành.
Nếu không, Lê Thừa Du thi đỗ đại học, chắc chắn cô ta với đối phương sẽ đường ai nấy đi.
Giang Quả Nhi nheo mắt, ngẫm nghĩ. Thôi, vẫn nên đi tìm Lê Thừa Du bồi đắp tình cảm thì hơn, không bồi đắp tình cảm cho tốt, sao tương lai có thể hạnh phúc ngọt ngào?
“Chậc, tôi còn tưởng rằng cô ta muốn học tập chúng ta đó!” Thấy Thịnh Ngọc Châu về, Lý Yến lập tức buôn chuyện về Giang Quả Nhi, vẻ mặt ghét bỏ.
Thịnh Ngọc Châu nhìn qua Lý Yến, không biết nghĩ đến điều gì, thuận miệng nói một câu: “Trích lời chủ tịch Mao cô đã đọc xong rồi, nên học thứ khác đi.”
Lý Yến không vui nhăn mặt lại, đọc trích lời chủ tịch Mao là vì tỏ lòng tôn kính và sùng bái đối với vĩ nhân, còn các loại sách khác, Lý Yến thật sự không muốn đọc.
Thịnh Ngọc Châu nhìn Lý Yến vài lần: “Học tập nhiều, có lợi cho cô.”
Lý Yến lắc lắc đầu: “Không được không được, tôi sợ, để tôi nghỉ ngơi đi! À, mấy bộ quần áo của cô may đẹp nhỉ, nếu biết trước tôi cũng mua một cuộn vải về may…”
Nói tới đây, đột nhiên Lý Yến nhớ tới một vấn đề quan trọng, cô ta không có phiếu vải, muốn mua cũng không mua được.
Thịnh Ngọc Châu cũng hiểu được lý do đột nhiên Lý Yến không nói tiếp, có điều, cho dù biết rõ, Thịnh Ngọc Châu cũng sẽ không đưa phiếu vải của mình cho cô ấy.
“Phải rồi, không lâu nữa, tôi sẽ không tiếp tục ăn chung với mọi người.” Nhắc tới chuyện này, Thịnh Ngọc Châu hơi rối rắm, đến khi ấy cô phải nấu cơm thế nào đây?
Trước đó nhất thời khí phách buông lời tàn nhẫn, đương nhiên, vì giữ thể diện Thịnh Ngọc Châu sẽ không lộ vẻ buồn rầu trước mặt Lý Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-133-lai-quyen-ru-them-mot-nguoi.html.]
Nhìn như một câu bình đạm, biểu cảm lạnh lùng, tuy rằng sảng khoái nhất thời, xong việc lại là tràng hỏa táng, chính là tình huống hiện tại.
Tất nhiên Thịnh Ngọc Châu cũng biết, mọi người thay phiên nhau nấu cơm, mỗi tháng một người cũng chỉ phải nấu một hoặc hai ngày, đáng tiếc cô có ít lương thực, mọi người ghét bỏ cô.
Thịnh Ngọc Châu cũng không có sở thích mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh người khác, ăn riêng thì ăn riêng vậy.
“Hả? Hay là… Tôi đi nói với bọn họ một tiếng, sao có thể để cô ra ăn riêng một mình?” Nhớ tới chuyện này, Lý Yến có chút phẫn nộ, đều do hai cô ả La Linh và Giang Quả Nhi kia.
“Không cần, như vậy cũng tốt, tránh cho bọn họ cảm thấy tôi ăn lương thực của bọn họ.” Thịnh Ngọc Châu không cho Lý Yến nói giúp, có gì hay mà nói, rõ ràng những người khác cũng không muốn cô chiếm lợi của bọn họ.
Có nói ra, đến lúc đó chỉ khiến bản thân mất mặt. Thịnh Ngọc Châu vô cùng tiêu sái, đương nhiên, trong lòng cô đã quyết định sẽ đi ăn chực cơm nhà tiên sinh Ốc Đồng rồi.
Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ tiên sinh Ốc Đồng biết săn bắn, so với đi theo đám người suốt ngày uống cháo ăn rau này, cô thích ở bên tiên sinh Ốc Đồng hơn.
Cố Diệp Phi
Hì hì hì.
……
Lúc này ở trong thôn. Trần Bân Nguyên nghỉ phép về nhà, vừa về đã ra đồng hỗ trợ công việc, trong nhà mẹ già đã gọi bà mối tới tìm đối tượng xem mắt cho anh ta, chỉ cần hai bên hợp mắt, là có thể lập tức kết hôn.
Nhưng Trần Bân Nguyên lại không hề thích mấy cô gái được mẹ mình khen “Chăm chỉ, có năng lực trong thôn”, ngược lại hỏi một câu: “Cô gái hôm đó… Thanh niên trí thức rất đẹp kia…”
Lời vừa ra khỏi miệng, hình như ý thức được mình không nên do hỏi, anh ta lại chần chừ, rồi ngậm chặt miệng.
Nghe con trai nhà mình nói lấp lửng, mẹ anh ta lập tức trợn trừng mắt, giống như nghe thấy điều gì đó vô cùng hoảng sợ, giây tiếp theo hung hăng vỗ mạnh vào lưng Trần Bân Nguyên.
“Thằng con mất nết này, con, con muốn mẹ tức c.h.ế.t sao?” Thím Trần vẫn nhớ rõ thím Anh bị điên thế nào, không phỉa do thanh niên trí thức Giang kia làm hại sao?
Trước đó khi Trần Bân Nguyên cứu Giang Quả Nhi lên, thím Trần còn sợ hãi, sợ con trai mình giống thằng nhóc Triệu Kiến Quốc kia, bị thanh niên trí thức Giang mê hoặc.
Nếu như là thanh niên trí thức Thịnh với khuôn mặt diễm lệ không an phận như hồ ly tinh khiến người ta mê hoặc còn dễ nói, đằng này thanh niên trí thức Giang còn lâu mới đẹp bằng thanh niên trí thức Thịnh, cùng lắm chỉ là tính nết dịu dàng hơn chút.
Có điều, dù người con trai mình coi trọng là thanh niên trí thức Thịnh không phải thanh niên trí thức Giang, thím Trần vẫn không vui, hồ ly tinh kia… Lại quyến rũ một người nữa rồi…