XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 128: Lần đầu chen vào Cung Tiêu Xã (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:00:52
Lượt xem: 86
“Ngọc Châu, cẩn thận chút! Chú ý an toàn.” Đến trước cửa Cung Tiêu Xã, Lý Yến nghiêm túc dặn dò Thịnh Ngọc Châu, vốn dĩ cô ta định giúp Thịnh Ngọc Châu, đáng tiếc đồ Thịnh Ngọc Châu muốn mua không thích hợp nhờ người mua giúp.
Thịnh Ngọc Châu:……
Đừng nói như cô sắp đi đánh giặc có được không? Cô chỉ muốn vào Cung Tiêu Xã mua đồ thôi, cũng không thấy đông người lắm… Khụ khụ, là không đến mức người chen không lọt nhỉ?
“Mua vải qua bên kia, có điều đồ cô muốn mua… Khụ khụ, cái thứ kia, chắc là cũng có.” Lý Yến chỉ vào con đường bên trái, tuy rằng hiện tại đa số mọi người đều mua vải về tự may, nhưng vẫn có quần áo bán sẵn.
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, có điều sau đó Thịnh Ngọc Châu lại nghĩ, lát nữa mua quần áo nội y về vẫn phải chen vào bên này, thà bây giờ đi mua đồ dùng khác trước đã, sau đó đợi bên kia bớt chen chúc lại qua mua sau.
“Tôi nói rồi, Thúy Hoa trong thôn may quần áo khá đẹp, mua vải dệt mình thích về, không tốt hơn sao?” Lý Yến không hiểu nổi ý nghĩ của Thịnh Ngọc Châu, mua vải rẻ hơn mua quần áo may sẵn nhiều, sao Thịnh Ngọc Châu lại lãng phí như vậy?
Thịnh Ngọc Châu lắc đầu, Lý Yến không hiểu, thân là con gái phải biết rụt rè, Thịnh Ngọc Châu có thể đi chọn mua đồ, nhưng để một người xa lạ may quần áo nội y gì đó giúp cô… Cô hơi khó tiếp nhận, cảm giác quái quái.
Nhưng mà Thịnh Ngọc Châu đã hiểu lầm, trong niên đại này dù là quần nội y, người ta cũng dùng máy may khâu vá, không phải dùng tay may vá thủ công như thời xưa.
Lý Yến kéo Thịnh Ngọc Châu lại, chui vào trong đám người, sau khi chen đi chen lại, cuối cùng tới được trước quầy hàng.
Nhân viên bán hàng đứng trước quầy liếc mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu một cái, không biết có phải vì ghen ghét hay không, giọng đối phương không chút thân thiện hỏi: “Muốn mua gì?”
“Một hộp kem bảo vệ da, xà phòng lấy cho tôi hai hộp…” Tối hôm qua Thịnh Ngọc Châu sợ hôm nay mình quên mua thứ gì đó, đã dùng giấy viết ra/
Nhân viên bán hàng nghe thấy Thịnh Ngọc Châu muốn mua nhiều thứ như vậy, ánh mắt xem thường liếc qua, nói nhiều vậy ai nhớ nổi?
Đối phương trực tiếp giật lấy tờ giấy trong tay Thịnh Ngọc Châu, sau đó liếc mắt đánh giá cô: “Mua nhiều thứ như vậy, có đủ tiền không?”
Đừng để cô ta mang đồ ra rồi, lại không có tiền trả, chẳng phải phí công tốn sức của cô ta sao?
“Có.” Trải qua lần lên thị trấn trước đó, Thịnh Ngọc Châu đã hiểu rõ thái độ kiêu ngạo của nhân viên bán hàng thời đại này, cô lập tức móc tiền và phiếu công nghiệp của mình ra.
Nhân viên bán hàng kinh ngạc nhìn liếc qua Thịnh Ngọc Châu, sau đó không kiên nhẫn đi lấy đồ cô muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-128-lan-dau-chen-vao-cung-tieu-xa-1.html.]
Thịnh Ngọc Châu bỏ tất cả đồ vào túi xách lớn mình mang theo, chưa kịp nói với Lý Yến một tiếng, đã bị người ta chen qua bên cạnh.
Thịnh Ngọc Châu há miệng muốn nói, cuối cùng lại nuốt trở vào, ở nơi ầm ĩ như vậy, dù cô mở miệng nói chuyện, Lý Yến ở bên kia cũng không nghe thấy.
Được rồi, cô đi mua quần nội y vậy.
Bên kia bán quần áo, thật ra cũng thuộc về Cung Tiêu Xã, nhưng có thể vì quanh năm không có người tới mua, trên quầy hàng đã phủ một lớp bụi.
Nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu tới, nhân viên bán hàng tương đối nhiệt tình, bởi vì cô ấy cũng biết hàng năm bên này đều ít doanh thu, cấp trên đã có ý định đóng cửa bên này.
“Đồng chí, tới mua quần áo à? Nào nào……” Nhân viên bán hàng nhiệt tình vẫn không thể mời được Thịnh Ngọc Châu mua quần áo cho cô ấy, cuối cùng Thịnh Ngọc Châu đã biết vì sao mọi người đều mua vải dệt về mà không phải trực tiếp mua quần áo rồi.
Một phần là vì đắt, một phần là vì chất lượng quần áo quá b ình thường, Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ vừa rồi có bác gái tới mua vải bình thường thôi, nghe nói giá rất rẻ, chất lượng còn hơn cả thứ này.
Vậy chứng minh vải càng đắt sẽ càng mềm mịn, sau khi ngẫm nghĩ lại, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy, cũng không phải mình không thể nhờ cô gái tên Thúy Hoa kia giúp đỡ.
Nghĩ vậy, Thịnh Ngọc Châu xoay người rời đi, nhân viên bán hàng nhìn thấy cô hành động nhanh nhẹn, vội vàng bước đến muốn ngăn Thịnh Ngọc Châu: “Này này…”
Quá không ổn, hiếm lắm mới có người tìm đến, bây giờ lại chạy mất, giám đốc sẽ không tranh thủ cơ hội này xử lý mình chứ?
Nghe nói em vợ của giám đốc vẫn luôn muốn vào Cung Tiêu Xã, nếu mình bị kéo xuống, chẳng phải cô ta có thể vào được sao?
Cố Diệp Phi
……
Lại lần nữa xách theo túi tiền của mình chen vào, Thịnh Ngọc Châu lấy phiếu vải ra: “Này, cho tôi ba cuộn, vải dệt tốt nhất, đắt nhất! Màu sắc tươi sáng.”
Muốn may đồ nội y, dùng vải quá tối màu không thích hợp, có màu trắng lại càng tốt.
Lại là nhân viên bán hàng trước đó, nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu ra tay hào phóng, cau mày nhìn thêm vài lần. Con gái xinh đẹp có khác, đúng là muốn làm gì thì làm, chắc chắn là tiêu tiền của đàn ông…
Nhớ tới lão chồng già keo kiệt nhà mình, nhân viên bán hàng càng giận hơn.