XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 125: Chủ động thân mật (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:58:21
Lượt xem: 83
“Vậy là tốt rồi, vậy chúng ta…” Giọng Giang Quả Nhi mang vẻ nghịch ngợm đáng yêu, chỉ khi ở trước mặt Lê Thừa Du, cô ta mới lộ ra vẻ mặt này.
Lê Thừa Du nghe xong chỉ gật đầu, rồi chuẩn bị rời đi, Giang Quả Nhi nhíu chặt mày, đây là có khúc mắc với cô ta sao?
Giang Quả Nhi giật mạnh tay Lê Thừa Du, không cho Lê Thừa Du rời đi: “Thừa Du, anh làm sao vậy? Tâm trạng không vui à? Vì sao? Do em chọc anh chỗ nào khiến anh không vui?”
Giang Quả Nhi cảm thấy mình cực kỳ ấm ức, cô ta đối xử với Lê Thừa Du có thể xem như ngoan ngoãn phục tùng, vì sao Lê Thừa Du vẫn luôn nghĩ ngợi lung tung, tâm tư kỳ quái, khiến cô ta khó nắm bắt như vậy?
“Đã nói không có gì rồi!” Lê Thừa Du bị truy vấn như vậy quá nhiều lần, cảm thấy Giang Quả Nhi phiền muốn chết, mất kiên nhẫn, ghét bỏ đáp lại một câu.
Nghe thấy ngữ điệu không kiên nhẫn kia, trong lòng Giang Quả Nhi càng thêm ấm ức, vì sao lại đối xử với cô ta như vậy? Chẳng lẽ cô ta đối xử với Lê Thừa Du vẫn chưa đủ tốt sao?
“Lê Thừa Du! Hôm nay anh phải nói rõ cho em, không nói rõ, anh đừng hòng đi đâu.” Tay túm Lê Thừa Du càng chặt hơn, giọng nói kiên quyết, khăng khăng ép Lê Thừa Du phải nói rõ ràng mới được.
“Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Loại con gái không biết xấu hổ như cô, để đàn ông xa lạ tùy tiện ôm ấp, như vậy còn không biết xẩu hổ tỏ vẻ ấm ức?” Lê Thừa Du bị túm chặt, trong lòng cũng sinh chút lửa giận, lý trí lập tức bị đốt sạch, mở miệng quát nạt Giang Quả Nhi.
Giang Quả Nhi sửng sốt, không ngờ Lê Thừa Du lại tức giận vì chuyện này, anh ta ghen sao?
“Thừa Du, đồng chí Trần Bân Nguyên vì cứu em, chẳng lẽ anh muốn em c.h.ế.t đuổi trong hồ sao?” Giang Quả Nhi nhìn Lê Thừa Du, mặt đầy kinh ngạc, hỏi lại một câu, ngữ điệu mang theo cảm xúc thất vọng và thương tâm nồng đậm.
Câu thất vọng ấy khiến Lê Thừa Du nhíu mày, thái độ kiểu gì vậy? Bản thân không giữ phụ đạo, bây giờ còn dám chất vấn anh ta?
Lê Thừa Du tức giận chuẩn bị ném tay Giang Quả Nhi, rời đi, kết quả Giang Quả Nhi còn khỏe hơn anh ta, muốn ném không ném được.
“Lê Thừa Du, anh gây rối vô cớ cũng có mức độ chứ, có phải anh muốn tôi chết, anh mới vui vẻ không?” Sắc mặt Giang Quả Nhi đã không còn dịu hiền và ấm ức như trước, mà lạnh lùng nhìn đối phương, nhìn có vẻ vô cùng tức giận.
Trước kia cô ta đã quen làm việc nặng, chỉ là sau khi xuống nông thôn, vì xây dựng hình tượng dịu dàng hiền thục cô ta luôn giấu kín, thực tế vén tay áo lên, cô ta vẫn là cô gái có thể một tay xách trăm cân gạo như cũ.
Một tay kéo Lê Thừa Du tới tàng cây, ấn lưng dựa vào đại thụ, so với trước kia, Giang Quả Nhi lạnh lùng tức giận trước mặt lại thêm có chút ý vị, mang tới cảm giác khác hẳn.
Lê Thừa Du bị ấn xuống, nhìn Giang Quả Nhi nghiến răng nghiến lợi chất vấn, khăng khăng ép bản thân giải thích, lực ấn cực mạnh kia khiến Lê Thừa Du có chút khó tin.
Giang Quả Nhi lợi hại như vậy từ khi nào vậy? Còn… Còn có thể chế trụ mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-125-chu-dong-than-mat-2.html.]
Không quan tâm Lê Thừa Du líu lưỡi thế nào, Giang Quả Nhi vẫn dùng “Sức mạnh” của mình khuyên phục Lê Thừa Du, làm lành thành công, cũng hứa hẹn ngày mai cùng nhau lên thị trấn lấy giấy đăng ký kết hôn.
……
“Lục Dữ, mai anh có muốn cùng lên thị trấn không?” Khuôn mặt diễm lệ cười hì hì ngỏ lời mời Lục Dữ, không phải đã công khai quan hệ sao? Nếu là người yêu, ít nhất cũng phải ra ngoài hẹn hò chứ nhỉ?
Thịnh Ngọc Châu cho rằng với tính tình của mình, khả năng Lục Dữ sẽ từ chối, nhưng mà cô là bạn gái tốt, chủ động cũng không thành vấn đề, thi thoảng còn quan tâm hỏi han ân cần tiên sinh Ốc Đồng nhà mình.
Nghĩ tới từ trước đến nay đều là tiên sinh Ốc Đồng quan tâm cô, chăm sóc cô, nấu cho cô nhiều món ngon như vậy, còn mua sách cho cô, Thịnh Ngọc Châu có chút hổ thẹn.
Cô vẫn chưa đủ quan tâm tiên sinh Ốc Đồng, nhưng cô đang trên con đường thay đổi tư duy cá mặn của mình. Sóng mắt diễm lệ đưa tình bình tĩnh nhìn Lê Thừa Du, cất giọng dịu dàng hỏi.
Nghe Thịnh Ngọc Châu mời, Lục Dữ hơi bất ngờ, từ trước tới nay đều là anh chủ động đến gần Thịnh Ngọc Châu, tuy rằng Thịnh Ngọc Châu không chủ động, nhưng với anh mà nói, Thịnh Ngọc Châu có thể tiếp thu anh chủ động đã là chuyện khiến anh vô cùng cao hứng rồi.
Hiện tại, Thịnh Ngọc Châu chủ động mời anh cùng lên thị trấn, mắt Lục Dữ lóe sáng, môi mỏng mấp máy, muốn gật đầu nhưng cuối cùng chỉ dừng ở mấp máy.
Cố Diệp Phi
“Không, tôi… Không đi…” Lục Dữ mở miệng từ chối khô khốc, đám đồ anh nhặt về trước đó vẫn chưa giải quyết, thị trấn quá nhỏ, dễ bị người ta phát hiện, anh phải lên trên huyện.
Một tháng hiếm lắm mới có một ngày nghỉ phép, Lục Dữ không thể không đi giải quyết chuyện này, phiếu để lâu sẽ quá hạn, trước đây Lục Dữ vất vả mạo hiểm như vậy mới mang về được, quá phí phạm.
Bị từ chối, Thịnh Ngọc Châu có chút tiếc hận, nhưng vẫn tiếp tục không biết thân biết phận hỏi: “Hôm ấy anh làm gì?”
Giọng điệu làm nũng xen chút chất vấn, miệng nhỏ phồng lên, không phải đã nói hai người là bạn tốt nhất trên đời này à? Vì sao cô hẹn anh ra ngoài, Lục Dữ lại không đồng ý?
“Tôi có chút việc, rất quan trọng.” Khoảnh khắc nghe Thịnh Ngọc Châu không vui làm nũng, cả trái tim Lục Dữ đều bị công phá, nhét đầy hình bóng cô bên trong.
Lục Dữ cảm thấy trái tim đang nhỏ máu, như thua lỗ mấy trăm triệu, nhưng rất nhanh lý trí đã quay lại, bây giờ chẳng qua là nhất thời, thứ anh muốn mưu tính là cả tương lai.
Không có điều kiện tốt, sao xứng với Thịnh Ngọc Châu?
Thân phận của anh không đủ, chỉ có thể bù đắp ở phương diện khác, ví dụ như: Để Ngọc Châu không cần làm việc, không cần lo ăn uống, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ…
Cho nên, mấy thứ kia… Lục Dữ không muốn bỏ lỡ.