XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 123: Bị anh nuôi béo rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:54:04
Lượt xem: 112
Trên đường về khu tập thể thanh niên trí thức, Lục Thu Hạo vẫn luôn lo lắng cho Thịnh Ngọc Châu, sợ Thịnh Ngọc Châu xảy ra chuyện gì: “Chị Ngọc Châu, chị bị ốm lâu vậy, có cần uống thuốc không? Em với anh trai có thể lên núi hái thuốc cho chị…”
Cậu nhớ rõ trước đó khi mình không thoải mái, anh trai đều lên núi hái thuốc về nấu cho cậu uống, rất nhanh sẽ khỏi bệnh.
Thịnh Ngọc Châu nghe xong, ngẩng đầu nhìn qua Lục Dữ bên cạnh: “Lục Dữ, không ngờ anh còn biết hái thuốc, lợi hại quá!”
Thấy Lục Dữ không đáp tiếng nào, không biết có phải bị ảnh hưởng vì chuyện thím Anh, khiến Lục Dữ nhớ tới những chuyện không vui trước kia hay không, vì thế, Thịnh Ngọc Châu tự hỏi làm thế nào mới có thể giúp Lục Dữ vui lên.
Ừm… Nghĩ đến bản thân, nếu có người khen cô, cô sẽ rất vui…
Thật ra Lục Dữ không nghĩ nhiều như vậy, có những chuyện thật sự đã cắm rễ sâu trong lòng anh, nhưng người giỏi ẩn nhẫn như Lục Dữ sẽ không dễ dàng bùng nổ.
“Ừ.” Được khen trước mặt em trai, Lục Dữ không tiện để lộ vui buồn trước mặt, càng không lộ ra cảm xúc dịu dàng như khi chỉ có hai người, khiến Thịnh Ngọc Châu càng hiểu lầm.
“Vậy ngoài hái thuốc ra, anh còn biết làm gì nữa?” Mau, mau nói ra thứ anh am hiểu, bão lời khen có thể khiến anh lâng lâng.
Lục Dữ không trả lời, Lục Thu Hạo lại xen vào: “Anh ấy còn biết rất nhiều, biết bắt chim, biết bắt cá, biết làm ruộng, biết…”
Nói tới ưu điểm của anh trai nhà mình, Lục Thu Hạo lập tức bẻ ngón tay đếm số, nói ríu rít liên mồm, vô cùng có sức sống.
Thấy Lục Thu Hạo không chịu nổi tịch mịch nói xen vào, Thịnh Ngọc Châu khẽ cười một tiếng, sau đó quay người ngước mắt nhìn Lục Dữ, cười như không cười khoa trương “Oa” một tiếng.
“Hóa ra anh trai em lợi hại như vậy à? Chị thật sự không biết đó, giỏi quá!” Thịnh Ngọc Châu dỗ Lục Thu Hạo, nhưng lời nói khoa trương kia lại khiến hai tay Lục Dữ đỏ ửng.
“Đúng thế, anh trai em là anh trai tốt nhất trên thế giới này.” Lục Thu Hạo nghiêm túc gật đầu, không cảm thấy khoa trương chút nào, lại bắt đầu nói với Thịnh Ngọc Châu chuyện về anh trai trước kia.
Thịnh Ngọc Châu vừa nghe, vừa gật đầu, thi thoảng ánh mắt còn nhìn qua người Lục Dữ bên cạnh, nhất thời bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Đưa Thịnh Ngọc Châu về khu tập thể thanh niên trí thức, giao đồ trong tay cho Thịnh Ngọc Châu xong, Lục Dữ trầm mặc một giây, mới chậm rãi mở miệng: “Cho em bồi bổ sức khỏe, uống nhiều chút…”
Thứ này Lục Dữ cố ý nấu cho Thịnh Ngọc Châu bồi bổ, lo Thịnh Ngọc Châu chia sẻ với người khác trong khu tập thể, khiến bản thân chịu thiệt, mong cô đừng quá lương thiện hào phóng.
Thịnh Ngọc Châu không rõ ý của Lục Dữ, sau khi nhận lấy, nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ uống sạch sẽ!”
Nghe câu trả lời của Thịnh Ngọc Châu, khóe miệng Lục Dữ khẽ cong lên, trong mắt anh, lời này có nghĩa tán thành lời dặn dò của anh.
Còn lâu Thịnh Ngọc Châu mới hào phóng như vậy, trong này là trứng gà, là nước đường đó, nếu là quả dại cô tự mình hái bên ngoài mang về, có lẽ cô còn chia sẻ với mọi người một chút, nhưng đây là tấm lòng của Lục Dữ, cô không được phụ lòng người ta.
Vui vẻ chào tạm biệt Lục Dữ xong, Thịnh Ngọc Châu trở lại phòng mình, lấy cái muỗng của mình ra, cắn một miếng trứng gà… Ừm, ngon quá, nước đường cũng ngọt nữa…
Đồ ăn vẫn còn nóng, sau khi ăn xong, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy bụng mình ấm lên rất nhiều.
Phía bên kia, trên đường trở về nhà, Lục Thu Hạo nở nụ cười hồn nhiên, nghiêm túc hỏi dò: “Anh trai, sau này anh sẽ kết hôn với chị Ngọc Châu à?”
Nghe thấy câu này, bước chân Lục Dữ chững lại, cúi đầu nhìn về phía Lục Thu Hạo, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Em nghe lời này từ đâu ra thế?”
Khiến Lục Thu Hạo cho rằng anh trai mình tức giận, vội vàng lắp bắp: “Là… Là các thím trong thôn nói… Nói sau này anh sẽ kết hôn với chị Ngọc Châu. Có phải thế không? Vậy có phải sau này chị ấy sẽ đến ở nhà chúng ta không?”
Vất vả lắm mới hỏi thăm được kết hôn là ý gì, trên mặt Lục Thu Hạo đầy vẻ mong chờ. Cậu thích chị Ngọc Châu, chị gái ấy rất tốt, nói chuyện cũng dịu dàng, không giống người khác luôn dùng giọng âm dương quái khí kỳ kỳ quái quái, A Hạo không thích bọn họ.
“Hy vọng là thế…” Lục Dữ khẽ thở dài, không biết tương lai thế nào, anh chỉ có thể nắm giữ hiện tại, hy vọng mình có thể nắm được…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-123-bi-anh-nuoi-beo-roi.html.]
Lục Thu Hạo không hiểu, nghi hoặc nhìn anh trai, sau đó lại bắt đầu vui sướng tưởng tượng đến tương lai, nếu chị Ngọc Châu gả cho anh trai mình, người một nhà bọn họ sẽ thế nào thế nào.
Hình ảnh ấy vô cùng tốt đẹp, khiến Lục Dữ cũng không nhịn nổi vọng tưởng một chút.
Đợi khi ăn xong chè táo đỏ trứng gà, sờ bụng nhỏ đã ấm lên, Thịnh Ngọc Châu lại vui vẻ lấy sách vở ra, tiếp tục tập trung vào việc học.
Không lâu sau, đã nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền đến, là giọng của Lý Yến, xem ra, đã phê đấu xong rồi.
Không cần chờ Thịnh Ngọc Châu dò hỏi, Lý Yến đã không nhịn được kể lại rõ ràng rành mạch cảnh tượng phê đấu cô ta chứng kiến hôm nay, sau đó cảnh sát tới.
Cảnh sát vẫn là mấy người lần trước, nhìn thấy thím Anh còn kinh ngạc không thôi, bởi vì lần trước thím Anh còn cố ý tới đồn công an bọn họ, giận dữ mắng chửi nguyền rủa hai kẻ cướp kia một phen.
Sau khi dò hỏi mới biết, hóa ra vị thím này giận chó đánh mèo thanh niên trí thức nào đó trong thôn, cho rằng vì đối phương làm hại, con trai mình lên núi mới không còn sống trở về nên ra tay tàn nhẫn.
Cũng là người đáng thương, nhưng người đáng thương ắt có điểm đáng giận, cảnh sát sẽ không thương tiếc bất kỳ người xấu nào, trực tiếp bắt người mang đi.
Con trai thím Anh đã chết, bản thân không biết sẽ bị phán hình phạt thế nào, có thể quay trở về không, tài sản trong nhà đều bị sung công quỹ.
Cố Diệp Phi
Giang Quả Nhi nhân cơ hội ấy đẩy chuyện lần trước thanh niên trí thức Thịnh rơi xuống hồ lên người thím Anh. Vì có chuyện lần này làm tiền đề, tuy rằng cảnh sát không tin lắm, nhưng vẫn quyết định điều tra một chút.
Đối với Giang Quả Nhi đột nhiên khơi lại chuyện này, trưởng thôn vô cùng tức giận, rõ ràng lần trước đã giải quyết xong rồi, bây giờ khơi lại là không hài lòng với ông ta sao?
Sau khi xảy ra chuyện này, vốn dĩ Giang Quả Nhi có thể lấy được một chút đồ của thím Anh làm vật bồi thường, trưởng thôn lập tức quyết định nộp hết lên trên, dù sao cũng không liên quan đến ông ta.
Thịnh Ngọc Châu nghe Lý Yến kể xong, thổn thức một tiếng, đáng tiếc cho hai mẹ con Triệu Kiến Quốc và thím Anh, gặp tai bay vạ gió, hủy hoại một gia đình.
Nhưng rất nhanh, chuyện này đã bị Thịnh Ngọc Châu vứt sau đầu, vì cô bận đắm chìm trong nước đường ngọt ngào Lục Dữ mang đến cho mình.
“Lục Dữ, anh tốt quá.”
“Lục Dữ, anh tốt nhất.”
“Lục Dữ, sao anh lại tốt như vậy?”
“Lục Dữ, anh cũng ăn một miếng đi, phải chú ý an toàn, trời nóng rồi, đừng phơi nắng…”
Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Dữ, tràn đầy cảm động. Giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền vào tai, Lục Dữ cũng bị dìm trong mật ngọt, công việc muốn làm nhất mỗi ngày chính là sau khi tan tầm lên núi tìm đồ ăn cho Thịnh Ngọc Châu.
Qua kỳ sinh lý một khoảng thời gian, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra, vòng eo của mình đã thô hơn dĩ vãng rồi, sờ vào còn có chút thịt thừa…
Cô lập tức khiếp sợ, thử nhéo lại một phên, sau đó thiếu chút nữa bật khóc. Cô lao động vất vả như vậy, sao vẫn béo được nhỉ?
Trưa hôm đó, nhìn canh bồ câu Lục Dữ mang tới cho mình, ừm, là bồ câu hoang anh bắt được trên núi, Thịnh Ngọc Châu nghiêm mặt từ chối: “Tôi không ăn đâu!”
“Vì sao?” Lục Dữ khó hiểu, tưởng Thịnh Ngọc Châu hiểu lầm mình nấu cho cô mấy thứ linh tinh, vội vàng giải thích: “Hôm nay là canh bồ câu, không phải thịt rắn gì đó.”
“Không phải thế, anh sờ thử xem, chỗ này đều béo lên rồi.” Khuôn mặt mỹ diễm phụng phịu, buồn bực bĩu môi, còn nhéo thử eo mình một cái cho Lục Dữ xem, nói với anh mình béo lên rồi!
Thấy Lục Dữ chỉ nhìn lướt qua không nói lời nào, tưởng tưởng Lục Dữ không tin, tức giận kéo tay Lục Dữ đặt lên eo mình sờ thử: “Anh xem đi, béo lên rồi!”