XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 122 : Người đáng thương ắt có điểm đáng giận (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:51:28
Lượt xem: 78
Khi Thịnh Ngọc Châu và Lý Yến đến nơi, nhìn thấy Giang Quả Nhi, hai mắt cũng trợn trừng. Cô biết ngay mà, Giang Quả Nhi có vầng sáng nữ chính, sao có thể c.h.ế.t dễ như vậy.
“Thanh niên trí thức Giang, không biết cô tới hồ nước làm gì?” Trưởng thôn nhìn Giang Quả Nhi, ánh mắt hàm chứa nghi ngờ.
“Còn không phải… Còn không phải vì thím Anh nói, không trách tôi chuyện đồng chí Triệu Kiến Quốc, chỉ cần tôi xin lỗi bà ấy… Hu hu, tôi đâu biết sẽ xảy ra chuyện này, trước đó, trước đó thanh niên trí thức Thịnh… Không biết có phải cũng do thím Anh làm hay không… Hu hu…”
Giang Quả Nhi sợ hãi run bần bật: “May mắn, may mắn có đồng chí quân nhân cứu tôi, nếu không… Nếu không tôi thật sự bị thím Anh hại rồi, đến lúc đó chỉ sợ người khác… Người khác còn không biết là ai làm… Hu hu…”
Giang Quả Nhi khóc sướt mướt, nhìn cực kỳ yếu đuối, cần người che chở.
Khi Lê Thừa Du vào nhà, nhìn thấy Giang Quả Nhi sợ hãi như vậy, vội vàng chạy tới, ôm Giang Quả Nhi vào lòng… A, không hẳn, vì khi đó nhiều người, Lê Thừa Du biết không thể quá thân mật trước mặt công chúng, chỉ đứng trước mặt Giang Quả Nhi cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành cô ta.
Khi Trần Bân Nguyên thay quần áo xong ra ngoài, trông thấy cảnh tượng ấy, môi mím lại, sau đó chuyển tầm mắt về phía khác.
“Chị.” Lục Thu Hạo vào nhà, ánh mắt đầu tiên đã trông thấy Thịnh Ngọc Châu dung tư diễm lệ, dáng người quyến rũ, vô cùng bắt mắt trong đám người, ngoan ngoan bước tới chào hỏi.
Cậu cười toét miệng, hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, sáng sớm anh trai đã nấu trứng gà cho cậu ăn, còn cả nước đường, uống cũng rất ngon.
Khi ấy vì gấp không chờ nổi, Lục Thu Hạo còn bị nóng bỏng miệng, nghe nói vì chị Ngọc Châu không thooải mái, anh trai cố ý nấu, Lục Thu Hạo được ăn ké một quả trứng gà, cũng vô cùng cao hứng, hì hì.
Còn về ghen ghét, xin lỗi, tâm trí non nớt của Lục Thu Hạo căn bản không có cảm xúc này.
“A Hạo tới rồi à? Anh trai em đâu?” Thịnh Ngọc Châu liếc mắt nhìn Lục Thu Hạo đứng bên cạnh, phát hiện không thấy bóng dáng Lục Dữ, mở miệng hỏi.
“Anh trai ở phía sau.” Lục Thu Hạo chỉ về phía sau lưng, Thịnh Ngọc Châu ngoái đầu nhìn lại, phát hiện ra Lục Dữ đứng ở sau cùng, không chen vào xem náo nhiệt.
Thịnh Ngọc Châu nói với Lý Yến bên cạnh một tiếng, sau đó xoay người, đi về phía Lục Dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-122-nguoi-dang-thuong-at-co-diem-dang-gian-2.html.]
Sau khi Lý Yến lẩm bẩm một câu “Trọng sắc khinh bạn”, lại ríu rít với thanh niên trí thức khác bên cạnh, chuyện nói xấu Thịnh Ngọc Châu trước đó, đến Thịnh Ngọc Châu là đương sự còn tha thứ cho Lý Yến rồi, thanh niên trí thức khác càng không có lý do cắn chặt không tha.
Hơn nữa, chuyện hôm nay không liên quan đến bọn họ, đàm luận với Lý Yến một chút cũng không sao, cũng không phải bí mật không thể cho ai biết, tất nhiên không ai ý kiến gì.
“Lục Dữ, sao anh đứng tít phía sau vậy? Vừa rồi thiếu chút nữa tôi không tìm thấy anh đó.” Giọng nói mềm mại quyến rũ của Thịnh Ngọc Châu vang lên, cực giống đang làm nũng.
Sau khi nhìn thấy Giang Quả Nhi không vấn đề gì, Thịnh Ngọc Châu cũng đã hết tâm trạng đứng chỗ này xem náo nhiệt.
Vừa rồi nghe bọn họ nói muốn đưa thím Anh đi phê đấu, chính alf nơi trước đó thôn dân mở họp, Thịnh Ngọc Châu chưa từng xem cảnh ấy, nhưng mà nghe nói năm đó người nhà Lục Dữ… Người nhà…
Khụ khụ.
Cô khẽ nhăn mày, sắc mặt có chút không thoải mái, lại xoa bụng mình, nhỏ giọng nói với Lục Dữ: “Lục Dữ, tôi muốn về nhà, bụng không thoải mái…”
Không biết Lục Dữ nhìn thấy cảnh phê đấu, có nhớ tới cảnh tượng năm đó hay không, Thịnh Ngọc Châu có chút lo lắng.
Nhưng lúc này Lục Dữ hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới đám người sắp đi phê đấu kia, ánh mắt anh chỉ tập trung trên người Thịnh Ngọc Châu, nhìn bụng cô, lo lắng hỏi: “Bụng lại đau à? Tôi đưa em về…”
Cố Diệp Phi
Nhìn lướt qua Lục Thu Hạo bên kia, Lục Dữ mở miệng gọi: “A Hạo, lại đây!”
Giọng nói này vang lên giữa không gian yên tĩnh có vẻ hơi đột ngột,k hông ít người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, bao gồm Trần Bân Nguyên.
Đã hơn nửa năm Trần Bân Nguyên không về nhà, không biết trong thôn lại có thêm thanh niên trí thức, chưa từng gặp qua những người mới xuống nông thôn nửa năm qua, vốn tưởng rằng Giang Quả Nhi yếu ớt nhu nhược đã rất đẹp rồi. Bởi vì quân doanh không có con gái, dù có quân y gì đó, với người quanh năm suốt tháng vùi đầu vào huấn luyện như anh ta mà nói, không bị thương căn bản không có cơ hội tiếp xúc.
Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, Trần Bân Nguyên mới biết thế nào là quốc sắc thiên hương, thật sự vô cùng diễm lệ, khiến người ta liếc mắt một cái là không thể rời mắt.
Có điều, Trần Bân Nguyên thu hồi ánh mắt rất nhanh, đặt tầm mắt trên người thím Anh, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.