XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 118: Thím Anh giết người (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:43:20
Lượt xem: 86
Buổi chiều, mảnh ruộng Thịnh Ngọc Châu được phân đã có người làm xong từ sớm, Giang Quả Nhi từ xa nhìn lại, trong lòng ê ẩm đắng chát, Thịnh Ngọc Châu kia dựa vào đâu? Còn không phải dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình sao?
Giang Quả Nhi nhìn lướt qua hướng khác, nơi Lê Thừa Du đang làm việc. Lê Thừa Du văn nhược thư sinh, không có năng lực như Lục Dữ, có đôi khi làm việc còn không bằng nam thanh niên trí thức khác.
Hết ngày có thể làm xong phần việc được phân đã rất không tệ rồi, càng khỏi nói tới làm việc giúp Giang Quả Nhi.
Từng có khoảnh khắc, Giang Quả Nhi đã nghĩ tới việc tìm một thanh niên có năng lực trong thôn như Thịnh Ngọc Châu, nhưng ý nghĩ ấy chỉ xuất hiện một giây, giây tiếp theo đã tan biến.
Hiện tại thanh niên có năng lực làm việc đồng áng thu hút thật đấy, nhưng đợi thêm vài năm, khôi phục thi đại học, cải cách mở ra, đàn ông chỉ biết xuống đất làm việc lại biến thành không tích sự gì.
Sao có thể so được với Lê Thừa Du? Khổ trước sướng sau, tương lai, nhất định cô ta có thể sống cuộc sống người trên người, ở biệt thự, lái siêu xe…
Sau một ngày làm việc, Giang Quả Nhi eo đau lưng đau đang chuẩn bị về khu tập thể thanh niên trí thức, đi ngang qua mảnh ruộng nào đó, lại bắt gặp thím Anh đang dùng ánh mắt âm trắc nhìn chằm chằm vào cô ta.
Không biết có phải ảo giác của Giang Quả Nhi không, mà cô ta luôn cảm thấy thím Anh không hề chú trọng công việc ngoài đồng, khi cô ta đi ngang qua, thím Anh cũng đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Mà thím Anh đi sát theo sau Giang Quả Nhi cũng không tin, Giang Quả Nhi có thể đi cùng thanh niên trí thức khác mọi lúc mọi nơi.
Biết thím Anh có mưu đồ không tốt với mình, trong lòng Giagn Quả Nhi cũng phiền không thôi.
Cô ta vẫn luôn nghĩ các giải quyết thím Anh thế nào, bây giờ đúng lúc…
Hôm nay, Giang Quả Nhi không đi cùng thanh niên trí thức khác về khu tập thể, ngược lại đổi hướng, đi về phía con hồ nhỏ trong thôn.
Khi thấy Giang Quả Nhi đi về phía bên kia, hai mắt thím Anh sáng rực lên, khuôn mặt tràn đầy ác ý, hừm, để xem lần này cô ta có thoát nổi không?
Lúc này, thật ra thím Anh không hề chú ý, hành động của mình vô cùng rõ ràng, muốn người khác không để ý cũng khó.
Thím Anh đi theo Giang Quả Nhi, nhìn phương hướng đối phương đi tới, bà ấy có chút tò mò: Giang Quả Nhi đi tới cái hồ kia làm gì nhỉ?
Trong lòng ôm nghi ngờ, nhưng dù nghi ngờ thím Anh vẫn đi theo phía sau, không hỏi ra miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-118-thim-anh-giet-nguoi-3.html.]
Không biết có phải ảo giác của bà ấy hay không, mà đi một lát bà ấy đã không thấy tăm hơi Giang Quả Nhi đâu, còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Người đâu rồi nhỉ?
Lúc này Giang Quả Nhi đang trốn sau gốc đa lớn bên hồ, nhìn chằm chằm về phía thím Anh đứng, trong mắt lộ vẻ âm u, nhìn đối phương tìm kiếm mình, nhắm đúng hướng, chuẩn bị đẩy thím Anh xuống hồ hủy thi diệt tích…
Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên Giang Quả Nhi lại trông thấy một bóng người đang đi về phía bên này, nhìn vẻ ngoài còn là đàn ông…
Ý nghĩ muốn hại c.h.ế.t thím Anh lại tan biến, cô ta hung hăng trừng mắt lườm thím Anh một cái, sau đó nghĩ tới điều gì đó, Giang Quả Nhi thu lại biểu cảm hung thần ác sát, mang vẻ mặt ôn hòa bước qua.
Cố Diệp Phi
“Thím Anh.” Cô ta khẽ gọi thím Anh, bóng người đã chạy tới sau lưng, dáng vẻ mảnh mai, biểu cảm bất lực còn mang chút áy náy, phảng phất như đang xin lỗi thím Anh.
Nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Giang Quả Nhi, thím Anh trở nên dữ tợn. Chính vì vẻ mặt này của con tiện nhân Giang Quả Nhi, mới khiến con trai bà ta mụ mì đầu óc…
“Tiện nhân, mày còn có mặt mũi gọi tao?” Thím Anh trừng mắt với Giang Quả Nhi, dáng vẻ như muốn xông lên liều mạng, khiến Giang Quả Nhi sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Mà sau lưng Giang Quả Nhi chính là hồ nước, khi thím Anh thấy cảnh tượng ấy, trong mắt phát ra tia sáng xảo tra, bước lên trước vài bước.
Khóe mắt trông thấy người đàn ông phía đối diện đang đi về phía mình mặc bộ quân trang trên người, Giang Quả Nhi càng xác định suy nghĩ của mình.
“Thím Anh, chuyện đồng chí Triệu Kiến Quốc cháu cũng rất tiếc, nhưng mà, khi bà mối tới cửa cầu hôn cháu đã từ chối dứt khoát, chuyện anh ta lên núi, cuối cùng bị hai kẻ cướp làm chuyện ác…”
Khi nói ra lời này, giọng Giang Quả Nhi hơi lớn, thím Anh không nghi ngờ, chỉ cho rằng Giang Quả Nhi chột dạ, muốn mượn lời này hù dọa bà ấy.
“Kẻ cướp làm chuyện ác? Nếu không phải vì mày, Kiến Quốc nhà tao sẽ lên núi sao? Không lên núi, căn bản sẽ không bị đám người kia giết!” Vừa rồi thím Anh đã để ý, quanh khu vực này không một bóng người.
Có lẽ ý thức được đây là cơ hội tốt để báo thù cho con trai mình, khuôn mặt dữ tợn của bà ấy trở nên vặn vẹo, còn mang theo hưng phấn sắp báo được thù, xông tới, định c.h.é.m g.i.ế.c Giang Quả Nhi.
Giang Quả Nhi sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, phát hiện ra thím Anh lao tới, lập tức xoay người chạy tới bên hồ, vừa chạy vừa hô to: “Thím Anh, g.i.ế.c người là phạm pháp, có phải thím muốn g.i.ế.c cháu không? Làm vậy là phạm tội…”
Lúc này sao thím Anh còn để ý đến những điều ấy, vẫn cười dữ tợn đuổi theo sau, kết quả khi sắp túm được người, Giang Quả Nhi lại trượt chân, rơi thẳng xuống hồ.
Giang Quả Nhi sợ tới mức, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu, cứu mạng, cứu mạng a a!! Giết người, g.i.ế.c người rồi…… Khụ khụ…… Cứu mạng……”