XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 114: Bà dì tới
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:13:24
Lượt xem: 103
Lần đầu tiên thân mật với người khác như vậy, được Giang Quả Nhi hôn hai cái, lửa giận giống như bị nước xối vào lập tức tắt ngấm, cả khuôn mặt Lê Thừa Du nhanh chóng nhuộm đẫm màu hồng phấn,
“Em… Em… Em làm gì thế?” Tuy rằng trước đây nhìn qua có vẻ quan hệ giữa Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi vô cùng mập mờ, nhưng đều là hình thức “Quân tử chi giao đạm như nước”, nắm tay nhỏ đã là mức độ thân thiết lớn nhất rồi.
Hiện tại, được Giang Quả Nhi sáp lại gần thân mật hôn hai cái như vậy, tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Quả Nhi cũng buông lỏng theo bản năng, còn định đẩy cô gái đang thân mật dựa vào mình ra.
Nhưng mà khoảnh khắc anh ta vươn tay chạm vào cơ thể Giang Quả Nhi trước mặt, lại cảm thấy mềm mại… Hình như sờ… Sờ khá thích…
Cảm xúc không tệ truyền đến khiến Lê Thừa Du lại đỏ mặt rụt tay về. Đàn ông con trai ở độ tuổi mới lớn, được con gái dựa sát như vậy, Lê Thừa Du khó tránh khỏi nhộn nhạo lòng xuân.
Trong cảm xúc nhộn nhạo ấy, đầu óc anh ta nóng lên, lập tức ôm lấy Giang Quả Nhi trước mặt, cúi đầu đáp trả, động tác vô cùng kịch liệt.
…
Lúc này, trong khu tập thể thanh niên trí thức, cảm xúc của mọi người đều chùng xuống, đều thở thoi thóp như người bị bệnh nặng lâu ngày, tất cả là vì chỉ tiêu về thành phố đã được quyết định, người nhận nó là Tạ Trung.
Tạ Trung thấy bọn họ như vậy, cũng không dám nói gì, miệng ngậm chặt, quay về phòng ký túc của mình, tránh người khác lại nói anh ta đã được lợi còn khoe mẽ.
Chỉ có Thịnh Ngọc Châu là thảnh thơi ngồi trên ghế đọc sách, không nghĩ ngợi bất cứ điều gì. Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu cũng không cho rằng trưởng thôn sẽ đưa chỉ tiêu đó cho mình.
Nói cách khác không chờ mong thì không thất vọng, so với chờ mong chỉ tiêu về thành phố do cán bộ thôn cho, thà chăm chỉ học hành cố gắng thi đỗ đại học, dựa vào nỗ lực của bản thân tranh thủ được cơ hội về thành phố còn hơn.
Thịnh Ngọc Châu ngáp một cái, tiện tay cầm chiếc quạt cọ của mình lên, quạt vài cái, khi nào mới có quạt điện đây? Cuộc sống này đúng là khiến người ta khó chịu mà.
Sau đó khi cô định về phòng nghỉ ngơi một lát, lại trông thấy Giang Quả Nhi với sắc mặt đỏ hồng, cười hì hì nhún nhảy vào khu tập thể, niềm vui trên mặt không cách nào áp chế được, có thể nhìn ra lúc này tâm trạng cô ta đang vô cùng vui vẻ.
Đi sau Giang Quả Nhi, sắc mặt Lê Thừa Du hơi mất tự nhiên, thi thoảng ánh mắt đặt trên người Giang Quả Nhi phía trước, giống như chưa đã thèm.
Đương nhiên thanh niên trí thức khác cũng để ý tới hai người một trước một sau quay về, thấy bọn họ như vậy, ai cũng tò mò nhìn thêm vài lần.
Sau đó, mọi người hai mặt nhìn nhau, giao lưu bằng ánh mắt, có thể đoán ra được, vừa rồi Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du ra ngoài làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-114-ba-di-toi.html.]
Chậc chậc chậc!
Giang Quả Nhi không quan tâm người khác nhìn cô ta thế nào, trong lòng đang vui sướng. Quả nhiên sức hút của cô ta vẫn rất lớn, chẳng qua chỉ hôn một cái, Lê Thừa Du lập tức hết giận, còn ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý đợi đến ngày nghỉ tháng sau sẽ cùng cô ta lên thị trấn lấy giấy đăng ký kết hôn.
Thịnh Ngọc Châu, cô thì tính cái gì?
Đúng là Thịnh Ngọc Châu không tính gì, bởi vì trong mắt cô, căn bản không tồn tại hai người Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi, sau khi quay về phòng ngủ một giấc, tỉnh dậy cũng đến lúc nên bắt đầu làm việc rồi.
Thời tiết đã không còn nóng bức như mùa hè, nhưng hiện tại vì quan hệ đã tiến thêm một bước, Lục Dữ vẫn lo Thịnh Ngọc Châu sẽ bị cảm nắng.
Cố Diệp Phi
Vì thế, anh bắt đầu đưa đồ cho Thịnh Ngọc Châu không tiết chế, từ đậu xanh, đậu đỏ, nước đường… Hy vọng mỗi ngày Thịnh Ngọc Châu đều vui vui vẻ vẻ.
Không phụ lòng anh, ngày nào Thịnh Ngọc Châu cũng vô cùng vui vẻ ôm chai nước lạnh, đột nhiên cô cảm thấy tiên sinh Ốc Đồng thật sự quá tốt.
Buổi tối, Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du vẫn sẽ giấu mọi người ra ngoạn hẹn hò, có thể vì như vậy càng kích thích, hoặc vì muốn nếm thử nhiều thứ hơn.
Nhưng Giang Quả Nhi rất lý tính, ôm một cái, hôn một cái, sờ gì đó còn được, muốn tiến thêm một bước thì không bao giờ, cô ta sẽ nhanh chóng ngăn cản Lê Thừa Du.
Lần đầu của con gái, vẫn nên giữ đến đêm động phòng hoa chúc, nếu không dễ khiến đàn ông không quý trọng.
…
Ngày hôm đó, khi thức dậy Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra bụng mình không thoải mái, sau khi xoa bụng, cô mới nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng, hình như bà dì cô sắp tới rồi?
Thời gian chính vào mấy ngày này, cho nên bây giờ bụng cô đang đau âm ỉ… Trước kia chưa từng đau bụng kinh, khiến Thịnh Ngọc Châu hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng nhớ đến số nước lạnh Lục Dữ thường xuyên mang cho mình trong khoảng thời gian gần đây…
Khi uống cảm thấy cự kỳ sảng khoái, hận không thể uống mỗi ngày vài chai, hiện tại cuối cùng Thịnh Ngọc Châu cũng biết hai chữ hối hận viết thế nào rồi.
Cơn đau khiến cô không chịu nổi, nhưng vẫn cố đứng dậy dùng băng vệ sinh trong niên đại này, ừm… Cũng không thể nói là băng vệ sinh, chi là thứ dùng khi chu kỳ tới, bắt buộc phải thay.
Những người khác không để ý đến điểm khác thường trên người Thịnh Ngọc Châu, khi bọn họ làm việc Thịnh Ngọc Châu vẫn ôm bụng ngồi trên bờ, dưới m.ô.n.g là chiếc ghế đẩu cô cố ý mang theo.
Vì sao cô phải vất vả như vậy? Hu hu hu.