Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 107: Chúng ta ở bên nhau đi

Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:08:10
Lượt xem: 98

 “Thật vậy chăng? Lục Dữ thực sự tốt như vậy? Các thím các bác, mọi người đừng lừa cháu nhé, cháu thấy hình như người khác không nói vậy đâu!” Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ nhìn bọn họ, ánh mắt như muốn lùi bước.

“Chắc chắn rồi! Ai nói không phải chắc là người ta ghen ghét Lục Dữ có năng lực thôi! Cháu đó, sau này cứ chờ hưởng phúc đi!”

Hưởng phúc hay không- bọn họ không biết, chỉ mong Thịnh Ngọc Châu nhanh chóng gả ra ngoài, đừng ở trong thôn tai họa đám thanh niên chưa kết hôn là được.

“Đúng đúng đúng, Lục Dữ đẹp trai còn tốt bụng, lần trước còn giúp mọi người đánh lợn rừng, sức lực lớn, theo cậu ta sau này không sợ đói bụng!”

Các bà thím vừa thấy Thịnh Ngọc Châu có ý định lùi bước, đều ồn ào mở miệng, xúi giục Thịnh Ngọc Châu mau chóng kết hôn với Lục Dữ.

Còn liếc nhìn nhau, đều ngầm hiểu, trong khoảng thời gian này đừng để người trong nhà nói xấu Lục Dữ, ít nhất phải tiễn đóa hoa phú quý Thịnh Ngọc Châu này đi trước đã.

Đám thanh niên cả trai lẫn gái nhìn mẹ mình hóa thân thành bà mối, đều líu lưỡi, thằng  Lục Dữ kia được mọi người yêu thích như vậy từ khi nào thế?

Có phải Lục Dữ rót cho mẹ mình canh mê hồn, hay tặng quà gì đó, để bọn họ nói tốt về anh ta trước mặt Thịnh Ngọc Châu hay không?

Đáng chết! Đúng là khuỷ tay khuỳnh ra ngoài, không biết đường nói tốt cho con trai trước mặt đồng chí Thịnh Ngọc Châu!

Đến giờ làm việc, không ai quấn lấy Thịnh Ngọc Châu nữa, đều tản ra. Sau đó những người nói chuyện với Thịnh Ngọc Châu về Lục Dữ, mỗi câu mỗi từ đều bao hàm chung một ý tứ: Gả! Không gả là thiệt!

Thịnh Ngọc Châu:……

Cô thật sự không biết vì sao lại phát triển đến bước này, tìm hiểu yêu đương gì đó, với loại người không bảo thủ như Thịnh Ngọc Châu mà nói, chẳng qua là có thêm một người bạn trai mà thôi.

Nhưng hình như trong niên đại này, tìm hiểu là phải đi đến hôn nhân, không kết hôn sẽ thành làm loạn quan hệ nam nữ…

Thịnh Ngọc Châu sờ cằm suy tính thiệt hơn, nếu như lúc này mình khăng khăng nói bản thân không có bất cứ quan hệ gì với Lục Dữ, chắc chắn người trong thôn sẽ không tin.

Không chỉ như thế, có khi bọn họ sẽ luôn theo dõi nhìn chằm chằm vào mình, bắt được bất kỳ lỗ hổng nào sẽ tuyên dương bốn phía, như vậy tương lai cô và tiên sinh Ốc Đồng không thể tiếp xúc với nhau dù chỉ một chút.

Tiên sinh Ốc Đồng còn đang giữ rất nhiều sách giáo khoa của cô đó!

Nhưng nếu theo ý bọn họ, thừa nhận mình đang qua lại với Lục Dữ, tương lai cô không cần phải lén lút tiếp xúc với anh như hiện tại.

Hoàn toàn khác so với những gì Thịnh Ngọc Châu nghĩ, cô còn tưởng rằng sau khi biết mình có tiếp xúc với Lục Dữ, vì chán ghét anh ấy thôn dân cũng sẽ chán ghét mình như vậy, nào ngờ hoàn toàn ngược lại, bọn họ chỉ kích động và vui sướng.

Chuyện xảy ra hơi đột ngột khiến Thịnh Ngọc Châu không kịp đề phòng, nhưng qua chuyện này tương lai cô có tiếp xúc với Lục Dữ sẽ không bị ai chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu vậy hình như… Cũng không phải chuyện xấu nhỉ?

Dù sao tương lai cô sẽ thi đại học, sẽ về thành phố. Sau khi cô đi rồi sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với thôn dân, chút tổn thất thanh danh này với cô mà nói xem như không có.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hình như Thịnh Ngọc Châu đã hiểu rõ lợi và hại bên trong, cô còn gật đầu vô cùng nghiêm túc, thật ra, cũng không tệ!

Đương nhiên, ý định của Thịnh Ngọc Châu là, hai người giả vờ đang tìm hiểu nhau, tương lai sẽ không còn qua lại.

Cũng không biết, Lục Dữ sẽ nghĩ thế nào?

Cố Diệp Phi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-107-chung-ta-o-ben-nhau-di.html.]

Tuy rằng Thịnh Ngọc Châu có chút tự luyến, cảm thấy Lục Dữ yêu thầm mình, nhưng có đôi khicô lại cảm thấy là tự mình đa tình, lỡ như Lục Dữ không chấp nhận kiến nghị của mình thì sao?

Hay là…

Giả vờ không biết gì cả, vẫn giữ quan hệ như trước với tiên sinh Ốc Đồng?

Ngay khi Thịnh Ngọc Châu đưa ra quyết định này, giữa trưa, đã có người đàn ông đứng chờ cô trên đường về khu tập thể.

“Đừng sợ những lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn, tôi sẽ giải quyết giúp em.”

Lục Dữ nhìn dáng vẻ uể oải của Thịnh Ngọc Châu, tưởng cô bị lời đồn trong thôn chọc giận, tâm trạng không vui, nên mở miệng an ủi.

“Hả?”

Trên đường trở về, sau một ngày phơi nắng làm việc, Thịnh Ngọc Châu đang rất mệt mỏi, đột nhiên có người xuất hiện trước mắt khiến cô hoảng sợ.

Sau đó, liền nghe được lời nói khí phách kia của Lục Dữ, anh muốn ôm tất cả lên người mình, không hề chỉ trích đầu sỏ gây tội là cô.

“Lục Dữ, sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy Lục Dữ, mắt Thịnh Ngọc Châu sáng rực lên, nhớ tới tính toán của mình trước đó, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy vẫn nên nói trước với Lục Dữ một tiếng mới đúng.

Thấy Thịnh Ngọc Châu vốn đag uể oải, sau khi mình dứt lời lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, trong lòng Lục Dữ càng chắc chắn, Thịnh Ngọc Châu không vui vì lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn.”

“Tới… Thăm em.” Thật ra Lục Dữ muốn nói, tôi biết tâm trạng em không tốt, nên cố ý tới thăm em, em đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết giúp em tất cả mọi chuyện khiến em không vui trên đời này…

Nhưng mà lời nói đến bên miệng, những từ buồn nôn ấy lại bị nuốt xuống, chỉ còn lại ba chữ khô cằn.

Sau khi nói xong, lại sợ Thịnh Ngọc Châu bị chọc giận vì lời khô cằn của mình, cho rằng mình không quan tâm đến cô ấy, Lục Dữ mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn qua càng không dễ chọc.

“Anh tới đúng lúc lắm, Lục Dữ, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với anh.” Thịnh Ngọc Châu không để ý nhiều như vậy, vẫn hứng thú bừng bừng muốn nói ra ý định của mình với Lục Dữ.

Có điều, trên khuôn mặt hứng thú bừng bừng vẫn có chút không chắc chắn, cặp mắt đen lúng liếng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, muốn quan sát biểu cảm trên mặt anh.

“Ừ.”

Bị Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, Lục Dữ hơi mất tự nhiên, vô thức dời tầm mắt đi, không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Thấy Lục Dữ di dời tầm mắt, Thịnh Ngọc Châu sinh lòng hoài nghi: Anh ấy đang giận sao?

Nghĩ vậy, đồng thời cô cũng mở miệng hỏi: “Lục Dữ, anh đang giận à? Là vì tôi không lựa lời nói ra mấy câu đó, khiến người khác hiểu lầm anh?”

Nếu là như vậy, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy bản thân phải suy xét lại, có lẽ… Không nên tiếp tục ý định của mình.

“Không phải, tôi chỉ giận người khác hiểu lầm em, tôi biết, căn bản em không có ý đó.” Hiếm khi thấy Lục Dữ nói ra được một câu hoàn chỉnh như vậy, anh không thích Thịnh Ngọc Châu cẩn thận dè dặt trước mặt mình.

Anh hy vọng, cô vẫn luôn là mặt trời nhỏ kiêu ngạo, lộng lẫy mà mê người kia.

Thịnh Ngọc Châu lập tức thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy là tốt rồi, Lục Dữ, chúng ta ở bên nhau đi!”

Loading...