XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 105: Không thể giải thích (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:03:57
Lượt xem: 58
Tin đồn lan truyền vô cùng nhanh chóng, gần như chỉ sau một đêm, tất cả mọi người trong thôn đã biết chuyện này.
Khi bắt đầu làm việc, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra người trong thôn vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, khiến cô rất nghi hoặc: Vì sao lại nhìn mình như vậy?
Do sáng nay ra ngoài cô quên chưa rửa mặt, hay quần áo có chỗ nào không ổn sao?
Nhìn lại quần áo đang mặc trên người, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào, lại sờ lên mặt mình, cũng không thấy bóng dầu mà…
“Thanh niên trí thức Thịnh, nghe nói cô và thằng nhóc Lục Dữ kia đang tìm hiểu nhau à?” Cuối cùng, có một bà thím không nén nổi tò mò, mở miệng lớn tiếng dò hỏi.
Nếu thanh niên trí thức Thịnh thật sự ở bên thằng nhóc Lục Dữ kia cũng tốt, dù sao hồ ly tinh như vậy, nhà mình cũng không chứa nổi, con trai bà ấy cũng bị hồ ly tinh này mê hoặc hồn phách rồi. Nếu cưới về nhà, vai không thể khiêng, tay không thể xách, con trai mình còn suốt ngày che chở, bà ấy không tức c.h.ế.t mới là lạ.
Nghe bà thím kia hỏi mình với vẻ mặt đầy chở mong, Thịnh Ngọc Châu có chút nghi hoặc: “Hả? Ai nói với các bác, cháu và đồng chí Lục Dữ đang tìm hiểu nhau? Không có mà!”
Thịnh Ngọc Châu sợ ngây người, tuy rằng và Lục Dữ từng ở riêng với nhau vài lần, cũng coi như thân quen nhau tí xíu, nhưng mà… Bọn họ chưa từng yêu đương.
Vì sao người trong thôn lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ là vì nhìn thấy mình và Lục Dữ ở riêng với nhau, sinh ra hiểu lầm?
“Thím biết, thím biết, thanh niên trí thức Thịnh đang thẹn thùng! Có điều thằng nhóc Lục Dữ kia cũng khá tốt, có năng lực còn chăm chỉ, trong nhà chỉ có một đứa em trai, sau này không có chuyện mẹ chồng nàng dâu không hòa hợp gì đó…”
Vì thúc đẩy thanh niên trí thức Thịnh mau chóng ở bên Lục Dữ kia, khỏi tới gieo tai họa cho con trai mình, ngay cả mẹ chồng nàng dâu không hòa hợp bà ấy cũng nói ra.
Trên đầu Thịnh Ngọc Châu có rất nhiều dấu chấm hỏi, bác gái này, bác đang nói gì thế?
“Thật sự không có mà, bác gái, bác nghe từ đâu ra mấy lời này thế? Là ai lại nói hươu nói vượn khắp nơi? Sao có thể lôi chuyện này ra đùa như vậy!”
Thịnh Ngọc Châu lắc đầu phủ nhận, cũng tỏ vẻ nếu đối phương tiếp tục nói bậy, cô sẽ nổi giận, cô nổi giận không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Ấn tượng sâu nhất của mọi người về Thịnh Ngọc Châu chính là thích kiện cáo, hở ra là nói sẽ đến đồn công an báo án, để công an bắt bọn họ ngồi tù, cải tạo, xử phạt…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-105-khong-the-giai-thich-1.html.]
Bác gái kia bị Thịnh Ngọc Châu uy h.i.ế.p như vậy, cũng tức giận xụ mặt: “Không phải chính cô nói ra với người khác ở khu tập thể thanh niên trí thức sao? Tôi biết con gái bây giờ da mặt mỏng, nhưng đó không phải lý do mở miệng bôi nhọ người khác.”
Nghe bác gái kia nói thế, Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc nhìn về phía Lý Yến bên cạnh mình, dùng ánh mắt dò hỏi đối phương.
Hôm qua khi về đến khu tập thể thanh niên trí thức, Lý Yến cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Lê Thừa Du và Thịnh Ngọc Châu, nhưng vì chỉ nghe được một nửa, cho nên Lý Yến cũng cho rằng Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ đã ở bên nhau.
Cố Diệp Phi
Khi người khác hỏi đến, tuy rằng Lý Yến không thích người tên Lục Dữ kia lắm, cho rằng Lục Dữ căn bản không xứng với Thịnh Ngọc Châu, nhưng dù sao cũng là bạn tốt, Lý Yến không mở miệng nói xấu Lục Dữ trước mặt người khác. Cô chỉ nói mình không biết chuyện giữa hai người bọn họ, còn thuận theo lời Thịnh Ngọc Châu nói, khen Lục Dữ hai câu, những thứ khác… Cô chưa hề nhiều lời.
Một vị thần trợ công khác nấp sau lưng chính là Giang Quả Nhi, Giang Quả Nhi khen bọn họ khắp nơi, nào là xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp, nếu đời này không ở bên nhau chính là cô phụ ý tốt của ông trời.
Nhìn Lý Yến né tránh ánh mắt mình, Thịnh Ngọc Châu hơi nhíu mi, không phải là Lý Yến lại nói bậy gì đó sau lưng chứ?”
“Ngọc Châu, chuyện này… Chuyện này cũng không thể trách người khác, bởi vì tối qua cô nói với Lê Thừa Du mấy lời đó, chúng tôi nghe xong đều cảm thấy… Cho nên, cô thật sự không ở bên Lục Dữ sao?”
Lý Yến hơi xấu hổ, cười ngượng ngùng, dò hỏi. Bác gái bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt nghi ngờ. Nhưng trong lòng bác gái kia đã xác định, Thịnh Ngọc Châu đang thẹn thùng, da mặt mỏng, không dám thừa nhận.
“Không phải thế.” Thịnh Ngọc Châu cạn lời, mấy câu cô nói ra tối hôm qua, là cố ý nhằm vào Lê Thừa Du, thật không ngờ người khác nghe một nửa không rõ ngọn ngành, lại sinh ra hiểu lầm lớn như vậy.
Khi Thịnh Ngọc Châu định giải thích, thì có thôn dân khác đi ngang qua, vui vẻ chào hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Thanh niên trí thức Thịnh, nghe nói cô sắp kết hôn với thằng nhóc Lục Dữ kia à? Có thật không?”
“Thanh niên trí thức Thịnh, có phải đồ chó con… Có phải Lục Dữ kia cưỡng ép cô không? Cô cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cô!” Có thằng nhóc không thể tiếp thu sự thật này, lại đây dò hỏi.
Cậu ta mang theo sĩ khí dào dạt, cho rằng chắc chắn Lục Dữ đã làm gì đó uy h.i.ế.p Thịnh Ngọc Châu, nếu không sao Thịnh Ngọc Châu có thể đồng ý?
Mọi người anh một câu tôi một câu, nhấn chìm Thịnh Ngọc Châu trong mớ tin tức hỗn loạn ấy, Thịnh Ngọc Châu bị hỏi sững sờ. Không thể nào? Không phải người trong thôn đều bết rồi chứ?
Cô nhớ rõ trước kia chỉ có chuyện của Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du mới được mọi người chú ý như vậy mà?
Nhưng Thịnh Ngọc Châu lại không biết, thân là đóa hoa phú quý xinh đẹp nhất vùng, thế mà lại coi trọng Lục Dữ kém cỏi nhất trong thôn bọn họ, tin tức này mới là tin tức khiến người ta kinh ngạc rớt cằm.