Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 964
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:07:24
Lượt xem: 316
Tổng lợi nhuận của thôn Đại Hà 2
Triệu Thiết Trụ tiếp tục mở miệng: “Phí tổn chủ yếu là phí nguyên vật liệu và phí nhân lực. Phí nguyên vật liệu chính là mấy chiếc thuyền du hồ kia, đặt hàng ở Tào gia, chi hai trăm lượng bạc, lại cộng thêm nước trà dụng cụ gì đó nữa, tổng cộng phí nguyên vật liệu là ba trăm năm mươi hai văn. Nhân lực bao gồm những người quản lý cửa tiệm, tiếp đãi du khách, bảo vệ sự an toàn của du khách, phương diện này tổng cộng chi hai trăm mười sáu văn tiền, cộng cả phí nguyên vật liệu và phí nhân lực là năm trăm sáu mươi tám.”
“Sau khi trừ đi phí tổn, lợi nhuận là một nghìn bảy trăm hai mươi ba lượng có thừa.”
Các lão nhân trong thôn đưa tay chúc mừng.
“Một nghìn bảy trăm lượng cũng rất nhiều, đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
“Lúc trước nhà chúng ta góp nửa lượng bạc, nếu so ra như vậy thì có phải sẽ thu hồi được tiền vốn không?”
“Ha ha ha, Chu lão bà ta trước đây góp năm mươi lượng bạc, lần này thu được cả vốn lẫn lãi rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của mọi người, lý chính đúng lúc mở miệng nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây không phải để chia lợi nhuận mà là muốn trưng cầu ý kiến của mọi người.”
“Mọi người đều đã thấy được sự phồn vinh của khu chợ rồi, sau khi ta và nương Đại Sơn cùng bàn bạc, nhận thấy rằng nên nhanh chóng mở rộng khu chợ, nếu như xây dựng thêm thì nhất định phải sử dụng khoản tiền vừa mới kiếm được này. Đây đều là tiền lợi nhuận của mọi người, chợ cũng là chợ của mọi người, đây là sự kiện chung của tất cả mọi người thôn Đại Hà chúng ta, cần mọi người phát biểu ý kiến.”
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-964.html.]
Khoản tiền này còn chưa được chia tới tay mà đã sắp bị tiêu mất, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thoải mái.
Nhưng bọn họ quả thật thấy được năng lực kiếm tiền của khu chợ, mới ngắn ngủi nửa năm đã có thể thu hồi vốn, sau khi xây dựng thêm tiền lãi chắc chắn sẽ càng nhiều, những người góp tiền như bọn họ được chia lợi nhuận đương nhiên cũng càng nhiều, đây là một vụ làm ăn chỉ lời chứ không lỗ.
Trình Loan Loan đứng ở trong đám người, nhìn thấy khuôn mặt đầy suy tư của mọi người liền biết phần lớn mọi người sẽ lựa chọn mở rộng khu chợ.
Không phải bởi vì giác ngộ của mọi người cao bao nhiêu mà là bọn họ quả thật thấy được tốc độ kiếm tiền từ khu chợ. Hơn nữa trước mắt mọi người cũng không thiếu tiền đến như vậy, chia lợi nhuận chậm một thời gian cũng không sao cả.
Ngay tại lúc mọi người chuẩn bị đưa ra quyết định, một giọng nói không hài hòa vang lên.
“Lý chính, ta có một câu không được lọt tai cho lắm, ta biết không nên nói nhưng vẫn phải nói.” Tộc trưởng Từ gia đứng ra: “Thôn Đại Hà chúng ta có hơn một ngàn người, hai trăm hộ…. À không, năm trước sau khi lưu dân nhập vào thôn thì có xấp xỉ khoảng ba trăm hộ, nhiều hộ dân như vậy, hơn một nửa đều họ Triệu cho nên lý chính trong thôn chúng ta cũng chính là Triệu lý chính….”
Lý chính nhíu mày: “Lão Từ, rốt cuộc ông muốn nói gì?”
“Ta chỉ muốn nói cho dù khu chợ hay là khách điếm đều nằm trong tay người họ Triệu các ông, thu vào bao nhiêu, phí tổn bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu đều do người nhà họ Triệu các ông định đoạt,” Từ tộc trưởng vào thẳng chủ đề chính: “Sao chúng ta biết được sổ sách này có thật hay không, sao chúng ta biết được Triệu gia có tham lam giấu đi một khoản tiền trong đó hay không? Dù sao tiền tài lay động lòng người, mấy nghìn lượng bạc để trong nhà như vậy, ta nghĩ không có bất kỳ kẻ nào thờ ơ được….”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý chính như bị lửa đốt, giận dữ không thể kiềm chế được.
Mỗi ngày ông đều bôn ba vất vả vì những việc này, cả nhà từ trên xuống dưới từ già đến trẻ đều giúp đỡ mà không đòi hỏi gì cả, ông không mong nhóm thôn dân cảm động và nhớ nhung, chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể kiếm được tiền, sống một cuộc sống tốt đẹp. Cho dù nằm mơ ông cũng không ngờ có người lại mang suy nghĩ như vậy.
Thật giống như ông làm việc này là vì tham lam tiền bạc.
Trời đất chứng giám, ông chưa bao giờ nghĩ như vậy, càng chưa bao giờ làm như vậy.