Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 897
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:16:24
Lượt xem: 488
Bán hết toàn bộ 1
Buổi chiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan và lý chính ngồi trong nhà, thương lượng việc định giá, Triệu Thiết Trụ phụ trách ghi chép số liệu.
Hạng mục du ngoại giải trí trong thôn đã gần hoàn thành, những đạo cụ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ vừa qua tháng sáu là sẽ chính thức đón khách.
“Nương Đại Sơn, hồ sen thuộc sở hữu của nhà mọi người, phí tham quan một người là hai mươi văn.” Lý chính mở miệng nói: “Triệu Tam Nương phụ trách nước trà, trái cây, bánh ngọt. Về mục này ta dự tính chia giá làm ba phần, nước trà bình thường cho một vài thư sinh nghèo uống giá năm trăm văn tiền, nước trà chất lượng trung bình một lượng bạc, chất lượng cao thì hai lượng bạc, thế nào?”
Trình Loan Loan gật đầu, không có ý kiến gì.
Thôn Đại Hà phát triển du lịch, toàn bộ các dịch vụ đều được phân chia cho mọi người nhận khoán, ví dụ như nước trà các thứ do Triệu Tam Nương phụ trách, nhà Triệu nhị gia chịu trách nhiệm phần dạo sông dạo hồ, việc săn b.ắ.n giao cho Triệu thợ săn, Ngu phu tử lại phụ trách mấy trò như ném thẻ vào bình rượu, truyền hoa linh tinh, do người trong thôn không hiểu mấy chủ đề về thơ ca vần điệu nên chỉ có thể bảo Ngu phu tử viết sẵn trước rồi giao lại cho Lục Ánh Tuyết chủ trì.
Bởi vì tất cả đạo cụ đều do người trong thôn bỏ tiền chế tạo nên tiền thu được sẽ quy vào lợi nhuận chung của cả thôn, sau đó phát tiền công cho những người phụ trách từng mục trên. Đợi đến lúc cuối năm, toàn bộ người trong thôn đều có thể được chia lợi nhuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-897.html.]
Về phương diện giá cả, Trình Loan Loan và lý chính cân nhắc đắn đo mãi, phần lớn đều đối chiếu với vườn hoa hạnh Vân Khê.
Vườn hoa hạnh là nơi tương đối quen thuộc được mọi người lựa chọn để dạo chơi và du ngoạn. Hàng năm, vào mùa xuân, mùa thu và cả ngày tuyết rơi đều hấp dẫn rất nhiều văn nhân nhã sĩ, các vị phu nhân, tiểu thư đến du ngoạn. Nếu khoảng mười người muốn ăn ngon uống ngon chơi vui thì phải tiêu phí ít nhất là bốn mươi đến năm mươi lượng bạc. Đối với hộ gia đình ở nông thôn, khoản tiền này là một khoản cực lớn mà cả đời chưa chắc tích cóp được nhưng đối với các phu nhân tiểu thư trong thành thì năm mươi lượng bạc chỉ là tiền tiêu vặt mấy tháng mà thôi.
Hơn nữa rất nhiều lúc những nhóm văn nhân nhã sĩ đó sẽ góp tiền để cùng dạo chơi, du ngoạn, nghĩa là một người sẽ góp vài lượng bạc, chia ra thì số tiền mỗi người phải bỏ ra cũng không xem là nhiều. Ngoài tiền mua giấy mực bút nghiên thì một phần tiền của bọn họ được dùng cho kiểu xã giao này. Cho nên có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của nhóm thư sinh ở rất nhiều nơi du ngoạn.
“Được, cứ quyết định như vậy.” Lý chính nhìn bảng giá cả, nhếch miệng nở một nụ cười: “Hy vọng khoản lợi nhuận này có thể làm đầy hầu bao của người trong thôn.”
Bọn họ định giá rất cao, ông luôn có cảm giác rằng lợi nhuận thu được sẽ khả quan hơn nhiều so với khu chợ, cứ tưởng tượng đến cảnh tượng cuối năm chia lợi nhuận là lý chính lại cười toe toét.
Trình Loan Loan lấy tranh tuyên truyền và tờ quảng cáo Ngu phu tử đưa tới ra: “Bảo mấy đứa nhỏ trong thôn vào thành phát, huyện Bình An, huyện Phượng Hoàng, huyện Hà Khẩu, huyện Bạch Vân…. Phải tuyên truyền đúng chỗ đúng thời gian ở mỗi huyện lỵ.
“Yên tâm, nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Lý chính nhận lấy một xấp dày, sau đó vỗ vỗ bả vai Thiết Trụ: “Chờ sau khi tuyên truyền, chắc hẳn sẽ có không ít người dự tính đến thôn du ngoạn, chuyện kế tiếp giao cho cháu đấy.”
Triệu Thiết Trụ bật người đứng dậy: “Cháu nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
Trình Loan Loan nở nụ cười, đứa nhỏ Thiết Trụ này càng ngày càng có phong phạm của lý chính. Bây giờ một số công việc ghi chép sổ sách và một số công việc văn thư tương tự của lý chính đều giao cho Thiết Trụ xử lý, có lẽ sau này thôn Đại Hà cũng sẽ giao cho Thiết Trụ tiếp nhận quản lý. Đứa nhỏ này trưởng thành rất nhanh, thừa sức làm lý chính, bây giờ chỉ thiếu mỗi uy tín mà thôi.
Lý chính và Triệu Thiết Trụ vừa mới rời đi thì Ngôn chưởng quỹ đã bước vào từ cổng nhà: “Triệu đại tẩu, hôm nay Bạch chưởng quầy ở Uyển thành tới lấy hàng hóa, hỏi chuyện sản phẩm mới của chúng ta, muốn nói chuyện với Triệu đại tẩu một chút.”