Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 776
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:51:20
Lượt xem: 565
Triệu Tứ Đản miệng đầy đồ ăn, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Đại Nha tỷ, tỷ quá gầy, ăn nhiều một chút, bằng không đánh không lại đệ thì mất mặt lắm nha.”
Lưu Đại Nha lập tức phản bác: “Sao tỷ lại không đánh lại đệ chứ.”
Năm nay nàng đã mười bốn, mỗi ngày đều phụ trách việc đồng áng trong nhà, tay có thể mang, vai có thể vác, sức lực thật sự rất lớn.
Triệu Tứ Đản nhanh chóng hút sợi mì vào, buông đũa: “Nào nào, chúng ta vật tay một chút.”
Trình Loan Loan trừng hắn một cái: “Ăn xong rồi lại nói.”
Lưu Đại Nha ngồi xuống, nhanh chóng ăn sạch chén mì, nước canh cũng uống sạch sẽ, sau đó đi vào sân cùng với Tứ Đản.
Còn không đợi mọi người trên bàn ăn đi ra xem náo nhiệt thì trong sân đã vọng đến tiếng Lưu Đại Nha kêu đau: “Sao có thể như vậy, Tứ Đản đệ vừa rồi đã làm gì ta…”
Trình Loan Loan đau đầu, tiểu tử Tứ Đản này lại đang ỷ vào việc đã học được một chút bản lĩnh với Hạ Tiêu rồi, lại đi khi dễ nữ hài tử.
Nàng đi ra ngoài thì nhìn thấy Đại Nha ngã trên đất, mặt đất được lót gạch đá xanh, bị quăng xuống đất một phát như vậy không thể nào không đau.
Nàng xụ mặt nói: “Triệu Cảnh Tư, con qua đây cho ta!”
Triệu Tứ Đản le lưỡi, cúi đầu đi đến trước mặt Trình Loan Loan: “Con đây không phải là sợ Đại Nha tỷ không chịu ăn cơm sao, tỷ ấy đánh không lại con thì sẽ tự biết bản thân mình vừa nhỏ vừa yếu, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.”
Lưu Tiểu Nha cũng đã ra tới: “Nhị di đừng trách Tứ Đản, quả thật là do con quá yếu, chỉ là sau này sớm muộn gì thì con cũng sẽ trở nên lợi hại hơn Tứ Đản!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-776.html.]
Trong đôi mắt của tiểu nha đầu dường như đang có một ngọn lửa hừng hực cháy lên.
Trình Loan Loan biết có được mục tiêu hẳn cũng là một chuyện tốt.
Nam hài có thể học võ, nữ hài đương nhiên cũng có thể, đặc biệt là có một người cha khốn nạn không biết yêu thương thì học một ít công phu phòng thân cũng rất tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan ghi nhớ chuyện này trong lòng, chờ sau khi một nhà đại tỷ thích ứng với cuộc sống ở thôn Đại Hà thì lại từ từ tính tiếp.
Sau khi dùng xong bữa cơm thì hai tỷ muội Ngụy gia thu dọn phòng bếp, Trình Loan Loan ôm tiểu tôn nữ ngồi trong sân trò chuyện với Trình Viên Viên, chủ yếu là sắp xếp công việc sau này.
“Gia súc ở hậu viện đều để Tam Mao cho ăn, đám thỏ ngày càng nhiều, còn có hai con đang có thai, lúc cho thỏ ăn thì không được cho nước, cây cỏ có dính nước cũng không được…” Trình Loan Loan sắp xếp đâu vào đấy nói: “Để Đại Nha, Nhị Nha đi theo đại tỷ giúp ta canh tác một cánh đồng chuyên dùng để trồng hoa.”
Khắp nơi trong sân nhà nàng đều là hoa, nhưng những loại hoa đó chỉ là cây cảnh, gần như chỉ để ngắm.
Nếu bây giờ tính toán tiến vào thị trường làm sản phẩm dưỡng da thì việc trồng hoa khẳng định là không thể thiếu, lô hội có tác dụng chủ yếu là giữ ẩm cho da, cũng có chút công dụng dưỡng trắng nhưng cũng không phải là xuất sắc, thay vào đó có các loài hoa khác có ưu thế hơn ở phương diện này, ví dụ như hoa hồng, hoa mẫu đơn, hoa nhài, hoa đào, hoa hạnh…Trước mắt chỉ cần gieo trồng hai loại hoa, chờ sau khi mỹ phẩm dưỡng da thành công đưa ra thị trường rồi lại tiếp tục gieo trồng.
Nếu thị trường không quá khả quan thì sẽ dùng để chế ra hương xà phòng mới, tóm lại, dù thế nào thì cũng sẽ không chịu thiệt.
Trình Viên Viên lại lộ ra vẻ khó xử: “Ta chỉ biết làm ruộng, không có kinh nghiệm trồng hoa, ta sợ sẽ trồng c.h.ế.t mất…”
“Con biết trồng hoa cúc.” Lưu Đại Nha bước lên nói: “Tiệm thuốc trên trấn thu mua hoa cúc, năm trước con đã trồng rất nhiều ở sân sau, hoa phát triển tốt hơn các loại mọc dại ở trên núi, hoa nở ra đóa rất lớn, tiệm thuốc còn cho con thêm mấy văn tiền.”
Lưu Nhị Nha gật đầu hùa theo: “Tỷ của con trồng hoa rất lợi hại.”
“Lần này chủ yếu sẽ trồng hoa đào và hoa nhài, hai loại này đều trồng rất đơn giản.” Trình Loan Loan lấy một quyển sách từ trong n.g.ự.c ra: “Đây là phương pháp trồng hoa, không nhận biết được mặt chữ cũng không sao, có thể hỏi những người khác trong nhà, cơ bản mọi người đều nhận biết được mặt chữ.”
Trên mặt Tam Mao lộ ra vẻ hâm mộ, trong thôn bọn họ cũng chỉ có hai ba người là nhận biết được mặt chữ, thế mà trong nhà nhị di mọi người đều biết, cũng không biết hắn có thể học được một ít hay không…