Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1719:Phiên ngoại 2

Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:26:03
Lượt xem: 870

Nghe nói năm đó tam thúc bà không sinh được nhi tử, ở trong thôn không ngẩng nổi đầu, cầu y vấn dược khắp nơi, cuối cùng cũng mang thai.

Sau khi mang thai, ngày nào cũng niệm kinh bái phật, may mà ông trời không phụ người khổ tâm, cuối cùng sinh được nhi tử như ý nguyện, cũng chính là Triệu Minh Hiên.

Tam thúc bà còn nói, lúc mang thai hắn, ngày nào cũng mơ thấy Văn Khúc tinh, thế là nhận định nhi tử của mình là Văn Khúc tinh hạ phàm, để nhi tử trở thành Văn Khúc tinh, tam thúc bà đã bắt đầu ép Triệu Minh Hiên khổ học ngày đêm kể từ khi hắn ba tuổi.

Đáng tiếc, đầu óc tiểu tử này không được thông minh, sáu tuổi mới thuộc được Tam Bách Thiên, trông mong hắn thành Văn Khúc tinh chi bằng trông mong vào ta.

Hắn khổ học nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí, bây giờ là một đồng sinh, đồng sinh mười tám tuổi, kỳ thực cũng không tính là mất mặt.

Bình thường ngoài đọc sách, hắn thích nhất là viết văn chương, không phải kiểu văn chương biền ngẫu sách luận chính quy, mà là viết truyền kỳ và tạp đàm.

Hắn lấy cho mình danh hiệu, gọi là Lưu đông sĩ, bởi vì viết một quyển “Đường thăng tiến của Trấn Quốc phu nhân” mà vang danh cả tỉnh Vân, các thư thương lớn lần lượt tìm hắn hợp tác, bây giờ đã xuất bản tới tập hai, sau đó còn có tập ba tư năm sáu…Dựa vào quyển sách này, tiểu tử này đã kiếm được bộn tiền.

“Được rồi Châu Châu, con đừng đứng ở đây nữa.” Thái nãi nãi buông tay ta ra: “Trời sắp sáng rồi, con vào trang điểm, đợi lát nữa phải ra ngoài.”

Ta lắc đầu: “A nãi nói trước giờ thìn tới nhà, con phải đợi a nãi về rồi mới ra ngoài.”

Mười mấy năm nay, trong một năm a nãi ta có ít nhất nửa năm du lịch bên ngoài, trước đây ta cũng theo ra ngoài vài lần, đến thảo nguyên cực bắc, đến hải đảo cực nam, cũng tới sa mạc phía tây, lúc đi bên ngoài, cả người luôn cảm thấy cực kỳ dồi dào năng lượng…Nếu không phải ta sắp thành thân, năm nay ta cũng sẽ theo a nãi cùng ra ngoài chơi.

Sắc trời dần sáng lên, khách khứa trong viện ngày càng đông.

Ta chống cằm ngồi trước gương, u uất thở dài một hơi.

Tam thúc tứ thúc nói sẽ về uống rượu mừng của ta, nhưng tới hôm nay cũng không viết một bức thư nào gửi về, xem ra là thất hứa rồi.

Vào lúc ta ưu sầu, cửa viện đột nhiên truyền tới tiếng động.

Giọng nói kích động của rất nhiều người truyền tới.

“Bến thuyền có thuyền tới, có phải là nương Đại Sơn về rồi không!”

“Thuyền này quá xa hoa rồi, nương Đại Sơn không giống người thích khoe khoang.”

“Trên bến thuyền có rất nhiều người, có mấy người trông rất quen mắt, đó không phải là Trình Giáp và Trình Ất sao, chính là nương Đại Sơn về rồi!”

“Hai hán tử bên cạnh nương Đại Sơn là ai, trông hơi quen mắt!”

“Hình như là Tam Ngưu và Tứ Đản, hai hài tử này một đứa làm tướng quân ở kinh thành, một đứa làm quan lớn, bao nhiêu năm chưa về rồi, đã không nhận ra nữa!”

“…”

Nghe được những âm thanh này, ta đâu thể nhịn được nữa.

Xách váy lên, đỡ thái gia gia và thái nãi nãi, cả nhà lao về phía bến thuyền.

Chiếc thuyền lớn đó đỗ trên bến Đại Hà châu, ta nhìn thấy a nãi, còn có người bên cạnh a nãi thế mà lại là đương kim hoàng thượng và hoàng hậu.

Ta từng đến kinh thành vô số lần, dĩ nhiên từng gặp mặt hoàng thượng hoàng hậu, ta luôn biết hai vị này muốn tới Đại Hà châu ngắm thử, nhưng hành cung đã xây nhiều năm như vậy, hoàng thượng hoàng hậu cũng không có thời gian tới, kết quả hời cho vị Tần vương đó…Thật không ngờ, vào ngày đại hôn của ta, hoàng thượng hoàng hậu thế mà lại cùng a nãi tới uống rượu hỉ!

“Nha đầu ngươi, ngây ngốc cái gì.” Tần vương cầm quạt gõ đầu ta một cái: “Không nhận ra sao?”

Ta hồi thần, vội hành lễ: “Thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an vương gia…”

Ta thỉnh an như vậy, các thôn dân vây xem đều nhộn nhạo lên.

Họ chỉ biết Tần vương, nhưng chưa từng gặp hoàng thượng hoàng hậu, sợ tới mức quỳ rụp xuống cả thảy.

“Đứng dậy cả đi.” Hoàng thượng vẻ mặt ôn hòa nói: “Ta chỉ tới uống rượu hỉ, nếu câu nệ quá ngược lại không vui.”

A nãi ta cười nói: “Mọi người đừng quỳ nữa, đứng lên hết đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

A nãi nói xong, còn hữu dụng hơn thánh chỉ, phụ lão hương thân lập tức đứng lên.

“A nãi…” Ta nhào vào trong lòng a nãi, cố ý làm nũng nói: “Con còn tưởng người không về chứ.”

“Bảo bối đại tôn nữ của ta thành hôn, sao ta có thể không về.”

A nãi vỗ lưng ta, khiến ta cực kỳ an tâm.

Trên thế giới này, người ta ỷ lại nhất chính là a nãi của ta, ở trong lòng a nãi giống như có cả thế giới.

Ta nằm trong lòng a nãi, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc đang đứng phía sau, ta lập tức hưng phấn lên.

“Tam thúc! Tam thẩm!”

“Tứ thúc! Tứ thẩm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1719phien-ngoai-2.html.]

“Biểu bá! Biểu bá nương!”

“Chính thúc thúc! Lâm thẩm thẩm!”

“Đông Hoa cô cô! Cô phụ!”

“Hạ cữu gia! Cữu nãi nãi!”

“…”

Ta tưởng tổ chức hôn lễ ở Đại Hà châu sẽ không gặp được những người thân này, không ngờ bọn họ đều về cả.

Ta rất vui, cực kỳ vui, cảm thấy là ngày vui nhất từ trước tới giờ.

Nhưng a nãi thúc giục ta đi trang điểm, ta chỉ đành lưu luyến quay về viện trang điểm.

Ta bảo các nha hoàn mở cửa viện, vừa hay có thể nhìn thấy a nãi và hoàng thượng hoàng hậu ngồi uống trà với nhau, ta say sưa nghe họ nói chuyện.

“Đại Hà châu này quả nhiên bất phàm.” Hoàng thượng uống một ngụm trà nói: “Từ thôn Đại Hà tới trấn Đại Hà, lại tới Đại Hà châu, nơi này ngày càng phồn vinh, hoàn toàn có thể so với thành Dương Châu rồi.”

A nãi cười tiếp lời: “Chính vì triều đình coi trọng sự phát triển của Đại Hà châu nên cuộc sống của lão bách tính nơi này mới ngày càng tốt đẹp.”

“Không chỉ Đại Hà châu, cuộc sống của lão bách tính cả nước Đại Vũ cũng đều tốt lên rất nhiều.” Hoàng hậu vô cùng cảm thán: “Hơn mười năm trước, sau khi Tây Nhung quốc bị đánh lui, cũng không dám xâm phạm nữa, trên dưới nước Đại Vũ vạn chúng đồng lòng mới khiến quốc gia ngày càng tốt đẹp, Loan Loan, muội là công thần của nước Đại Vũ chúng ta.”

“Yến tỷ tỷ nói vậy thật sự đánh giá cao ta quá rồi.” A nãi tỏ vẻ ngại ngùng: “Lần này hoàng thượng và Yến tỷ tỷ có thể tới tham gia hỉ yến của đại tôn nữ ta, khiến Triệu gia chúng ta vinh quang vô cùng, ta cũng không biết nên cảm tạ thế nào nữa.”

“Nếu muội có thể đồng ý để hoàng thượng phong đại tôn nữ của muội làm quận chúa, đó coi như là cảm tạ chúng ta rồi.” Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Phong hiệu Trấn Quốc phu nhân này của muội vốn nên truyền cho tử tôn của muội, nhưng muội lại không cho phép tử tôn hưởng thụ phong hiệu này, vậy được thôi, thế là ta và hoàng thượng thương nghị phong hiệu cho tôn nữ của muội, muội cũng luôn từ chối, muội đó, thật sự không biết nên nói muội thế nào mới được.”

Nhìn thấy a nãi thở dài, ta cũng thở dài theo.

Trước đây khi ta tới kinh thành, hoàng hậu nương nương nhiều lần triệu kiến ta, nhiều lần muốn cho ta một thân phận quận chúa.

Nhưng ta biết nỗi băn khoăn của a nãi, cho nên lần nào ta cũng kiên định từ chối.

Bây giờ Triệu gia chúng ta là đại gia tộc mới nổi của nước Đại Vũ, nhiều người trong gia tộc làm quan trong triều, cao nhất làm tới nhất phẩm.

Cộng thêm a nãi ta là sơn trưởng của học đường nữ tử, tiên sinh của đại học đường Tiêu Tần, còn có người sáng lập học đường Đại Hà…Tuy a nãi không chuyên môn truyền thụ tri thức nhưng cũng có thể nói là học trò khắp thiên hạ, vô số học sinh tiến vào triều dã, trở thành người trên chiếc thuyền Triệu gia này…Gia tộc chúng ta đã rất cường đại, nếu còn tiếp nhận phong thưởng nữa, sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.

Hơn nữa, ta cũng không muốn làm quận chúa, không có phong hiệu nhẹ cả người, tự do tự tại thoải mái biết bao.

Ta còn chưa nghe a nãi nói chuyện đủ, ngoài viện đã truyền tới tiếng khua chiêng đánh trống, đệ đệ muội muội vây bên cạnh ta đều chạy ra ngoài.

“Tỷ phu tới đón tân nương tử rồi!”

“Mau mau mau, chặn cửa, phải trả lời câu hỏi mới được đón đại tỷ của chúng ta đi!”

“Tỷ phu, huynh dám tiếp chiêu không?”

Ta vốn muốn hóng náo nhiệt, lại bị nương cưỡng chế phủ khăn trùm đầu đỏ, không nhìn thấy gì cả.

Đợi chặn cửa kết thúc, cuối cùng ta cũng được dắt ra khỏi khuê phòng, sau đó quỳ trong đại sảnh cáo biệt người nhà cha nương.

Người khác thành thân có lẽ sẽ khóc một trận khi chia ly với người nhà phụ mẫu, nhưng ta lại không nặn ra nước mắt, bởi vì nơi Lâm Diệp sống chỉ cách nhà ta vài bước.

Gần như vậy, ta cũng không muốn ngồi kiệu hoa, thế là bảo Lâm Diệp cõng ta vào nhà.

Lâm Diệp trông có vẻ yếu nhưng sức lại không nhỏ, chàng cõng ta lên, đi từng bước vào viện của Lâm gia bọn họ.

Ta ghé bên tai chàng hỏi: “Ta nặng không?”

Lâm Diệp không biết dỗ ta chút nào, nhạt nhẽo đáp: “Nặng.”

Ta lập tức tức giận: “Chàng lại dám chê ta.”

“Ý của ta là…” Chàng quay đầu nhìn ta: “Nàng là cả thế giới của ta, đương nhiên nặng rồi.”

Trước mắt ta giống như có pháo hoa nổ rộ, ta lập tức vui vẻ lên.

Ta ôm cổ chàng, hừ một tiếng: “Vậy chàng không được cô phụ cả thế giới!”

Khoảnh khắc vào cửa Lâm gia, ta quay đầu, khăn trùm đầu bay lên một góc, ta nhìn thấy cửa Triệu gia toàn là người, tất cả mọi người đều đang dõi mắt tiễn ta gả đến Lâm gia.

A nãi đứng đằng trước nhất, mặc một thân váy màu tím nhạt, bên trên thêu từng đóa hoa lài nhỏ, màu tím diễm lệ và hoa lài thanh nhã không hề xung đột với nhau mà tô điểm khí chất tuyệt trần của a nãi.

Xuyên qua a nãi năm mươi ba tuổi, trước mắt ta tựa hồ xuất hiện phụ nhân hơn ba mươi tuổi trẻ trung của nhiều năm trước.

A nãi dùng cả đời mình lập vô số công lao cho nước Đại Vũ này, ta không có sự thông minh và tài trí của a nãi, cũng không ôm hoài bão lớn như a nãi, ta chỉ muốn có thể dùng y thuật của mình cứu sống những bệnh nhân trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thế là đủ rồi.

Nếu có thể, ta hi vọng dùng thọ mệnh hai mươi năm của ta để đổi lấy sức khỏe trường thọ cho a nãi.

[HOÀN TOÀN VĂN]

Loading...