Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1687
Cập nhật lúc: 2024-10-13 05:13:31
Lượt xem: 244
Các đại thần trong Ngự Thư Phòng đều kinh ngạc.
Hơn vạn người tụ tập trước cổng hoàng thành, chuyện như vậy chưa từng xảy ra kể từ khi khai quốc.
Hoàng đế lên tiếng: “Người tụ tập là ai, vì sao lại tụ tập?”
Minh công công cúi đầu bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, đầu tiên là hơn năm mươi học sinh của đại học đường Tiêu Tần quỳ thỉnh cầu tham quân nhập ngũ, sau đó là một đám thư sinh gia nhập thỉnh cầu triều đình phái binh, tiếp đó lão bách tính cũng quỳ xuống thỉnh mệnh vì Tuệ phu nhân…”
“Đại học đường Tiêu Tần…” Bàng đại học sĩ ngẩng đầu: “Nhi tử vô dụng đó của nhà ta cũng ở trong đó?”
Minh công công đáp: “Đám người này chính là do Bàng công tử và Lý công tử của Hoài Nam Hầu gia dẫn đầu…”
“Ha ha, tiểu tử nhà ta thế mà cũng có một lần hữu dụng.” Bàng đại học sĩ tự hào: “Hắn trước kia chỉ biết ăn uống chơi đùa, việc nhà việc nước việc thiên hạ chưa từng hao tâm, ở đại học đường Tiêu Tần học vài tháng, thế mà lại có tiến bộ lớn như vậy. Năm nay hắn cũng đã hai mươi tuổi rồi, là một nam tử hán chuẩn chỉnh, tuy không có công qua nổi bật nhưng cũng có một thân nhiệt huyết, vi thần khẩn xin hoàng thượng cho phép khuyển tử tham quân nhập ngũ, cứu đoàn người vương gia và Tuệ phu nhân về!”
Hoài Nam Hầu không chịu yếu thế nói: “Hoàng thượng, tuy khuyển tử chưa từng chuyên môn học công phu nhưng từ nhỏ đã thích đánh nhau, vẫn xem như là lì đòn, để hắn tới tây cương, cho đám cẩu tạp chủng Tây Nhung kia biết chút màu sắc!”
Đậu đại nhân đi ra: “Trước đây vi thần luôn phản đối nhi tử múa đao dùng thương, nhưng bây giờ quốc gia có nạn, người trẻ nên xông pha tiền tuyến, vi thần nguyện cho khuyển tử Đậu Thanh Tùng thỉnh mệnh tham quân, cầu hoàng thượng ân chuẩn!”
“Hoàng thượng, đây là cơ hội tốt!” Quân Cơ Xứ đại nhân vẫn luôn phản đối xuất binh lên tiếng: “Nếu tướng sĩ trong tay thái tử điện hạ không thể khải hoàn về triều, vậy chi bằng lập tức trưng binh!”
Binh Bộ thượng thư nhíu mày: “Sĩ binh trưng tập vội vã, chưa từng trải qua huấn luyện, làm sao lên chiến trường, làm sao đối đầu với thiết kỵ Tây Nhung?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hộ Bộ thượng thư thở dài theo: “Quân lương của quốc khố không nhiều như thế, thêm nữa, tất cả lương thảo đều đưa tới tiền tuyến tỉnh Cát, sợ là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1687.html.]
“Sĩ binh chưa từng lên chiến trường, không tính là sĩ binh chân chính, bất cứ tân binh nào cũng đều là người trưởng thành trên chiến trường.” Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “Hơn ba trăm năm trước, binh dưới trướng hoàng đế khai quốc, chính là nông hộ tùy thời trưng tập ven đường, những nông hộ đó dùng nông cụ như cuốc, xẻng sắt, theo hoàng đế khai quốc đánh ra giang sơn hiển hách…Tiên nhân ba trăm năm trước đều có thể như vậy, vì sao hậu bối trẻ tuổi không được?”
“Không sai, cho dù là dùng nông cụ, cũng phải diệt đi khí diễm càn rỡ của Tây Nhung quốc!” Lâm thái phó nói: “Không phải chỉ là không có quân lương sao, vậy thì hiệu triệu quân quan phú thương quyên tiền, không phải chỉ là thiếu lương thảo sao, vậy thì tìm lão bách tính mượn thóc, đợi vụ xuân năm sau trả gấp đôi! Vi thần tin, chỉ cần là người nước Đại Vũ có nhiệt huyết, vào lúc quốc gia nguy nan, nhất định sẽ đứng ra!”
“Nhìn nhiều lão bách tính quỳ ở cổng hoàng cung như thế là biết, họ không phải là người gỗ lạnh lùng, lồng n.g.ự.c họ có nhiệt huyết, trong tim có quốc gia!” Phiêu Kỵ đại tướng quân nói: “Khẩn xin hoàng thượng ban chiếu lệnh trưng binh, vi thần nguyện không màng sống chết!”
Tay của hoàng đế nhẹ nhàng ụp trên mặt bàn.
Ngự Thư Phòng rất an tĩnh.
Người ở cổng hoàng thành ngày càng đông, tiếng nói huyên náo.
Con đường chính rộng rãi nhập cung này bị người người quỳ đến kín như bưng, từ cổng lớn kéo dài tới phía sau, người ở cuối cùng đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Sao lại có nhiều người quỳ ở đây như vậy?”
“Không phải Tuệ phu nhân bị bắt đi sao, triều đình vẫn luôn không có thái độ, mọi người quỳ ở đây thỉnh cầu hoàng thượng phái binh.”
“Hoàng thượng và triều đình dĩ nhiên có cân nhắc của mình, quỳ ở đây có ích gì?”
“Có ích hay không quỳ rồi tính, không thấy mọi người đều quỳ sao?”
“Không quỳ nữa sẽ không có chỗ đâu!”
“…”