Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1513

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:21:19
Lượt xem: 383

Sống cho thật hạnh phúc 1

Chính là vào đầu của mùa xuân, gió thổi nhẹ nhưng cũng không lạnh ánh nắng cũng không quá oi bức.

Một trăm ba mươi sáu nữ học trò đứng ở trên quảng trường. Người lớn tuổi nhất không quá mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ nhất chỉ khoảng mười tuổi. Bọn họ đứng thành từng hàng ngay ngắn, trông rất đẹp mắt.

Trình Loan Loan đứng trên đài cao, ánh mắt của nàng vừa cao xa như núi lại vừa ôn hòa như nước suối.

“Chào mọi người, ta là sơn trưởng của học đường nữ tử Đại Vũ đời đầu tiên, về sau mọi người có thể gọi ta là Trình sơn trưởng. Thân phận của ta ở học đường chính là sơn trưởng chứ không phải là Tuệ phu nhân. Điều này ta mong mọi người có thể ghi nhớ trong lòng.”

Sơn trưởng và học trò, là quan hệ thầy và trò.

Tuệ phu nhân và người bình thường thì chính là tôn ti có khác.

Nàng không hy vọng đem sự phân chia cấp bậc vào trong học đường.

“Đầu tiên, ta thay mặt toàn thể tiên sinh của học đường nữ tử chào mừng các vị đã có mặt.”

“Tiếp theo, ta muốn hỏi mọi người vì sao lại tới đây đọc sách?”

Sau khi đặt câu hỏi, nàng mỉm cười đợi đám người trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1513.html.]

Nguyễn Minh Châu có quen biết với nàng, là người người đầu tiên giơ tay trả lời: “Nương ta bảo ta tính tình quá lỗ mãng, hy vọng sau khi đến học đường đi theo phu tử học nhiều một chút đạo lý tu thân dưỡng tính.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Có nàng ấy dẫn đầu, lúc này những người khác cũng lần lượt phát biểu.

Đại công chúa mở miệng nói: “Trong cung dạy học chỉ giới hạn ở các loại cấp bậc lễ nghĩa, mẫu hậu hi vọng chúng ta có thể ở đây học tập những gì đó khác biệt.”

Đích nữ Chu gia cũng lên tiếng: “Hậu nhân của Chử nương tử đến học đường dạy học, chính là dạy châm pháp đã thất truyền trăm năm, nương ta hi vọng ta có thể bái Chử tiên sinh làm thầy.”

Nữ nhi của Lý trưởng quỹ nói: “Ta chỉ biết tính sổ sách nhưng lại không biết mặt chữ. Cha ta đưa ta tới đây để học chữ.”

Đợi tới khi bên dưới đã nói xong, lúc này Trình Loan Loan mới tiếp tục nói: “Mục đích mỗi người các người tới đây không ai giống ai. Nhưng lại có một điểm chung, đó là tất cả các ngươi đều hy vọng đạt được điều gì đó và học được thứ gì đó. Đây cũng chính là ý nghĩa của việc Hoàng hậu thành lập học đường nữ tử.”

“Từ xưa tới nay, dù là triều đại nào, thế hệ nào thì cũng chỉ quan tâm tới việc nam tử vỡ lòng đọc sách. Nữ tử chúng ta ít có cơ hội học tập, cho dù là nữ nhi thế gia cũng chỉ được đọc những cuốn sách giáo điều như [ Nữ Đức ], [ Phu Cương ]. Học thức chân chính của những cuốn sách này thì có bao nhiêu đâu, đây mà xem là đọc sách sao?”

“Theo ta, việc đọc sách của nữ tử quan trọng hơn của nam tử một chút. Bởi vì, nam tử đọc sách trước hết là có lợi với chính hắn, hắn cần đi đến một vị trí đủ cao mới có thể chống đỡ cả gia tộc. Mà mỗi nữ tử cuối cùng đều sẽ trở thành thê tử, thành nương, là trụ cột của một gia đình. Khi nữ tử đóng vai trò quan trọng nhất trong ngôi nhà có học thức, có tầm nhìn thì sẽ là phúc khí của trượng phu, phúc khí của hài tử, cũng là phúc khí của tất cả mọi người trong đại gia tộc, đây cũng là lý do vì sao ta ủng hộ Hoàng hậu nương nương xây dựng học đường dành cho nữ tử.”

“Người chỉ có đọc sách thì mới có thể nhìn thấy thế giới mới, sẽ mở mang hiểu biết, mở rộng tầm mắt, cũng sẽ có lập trường của bản thân. Nữ nhi thế gia và nữ nhi của nhà bình dân có cuộc sống hoàn toàn khác nhau nhưng có một điều phải thừa nhận, vào thời điểm bọn họ còn nhỏ, nhất định sẽ nhiều lần suy nghĩ tương lai mình sẽ gả cho nam nhân thế nào. Nhưng nếu là người đọc sách thì sẽ không suy nghĩ chuyện nông cạn như vậy, ngươi sẽ nghĩ mình có thể làm gì, ngươi có thể làm gì cho người nhà mình, ngươi có thể nuôi sống bản thân hay không, có thể dựa vào bản thân đặt chân ở nhà chồng hay không… Nữ nhân đọc sách sẽ có khuynh hướng dựa vào chính mình chứ không phải dựa vào trượng phu, dựa vào một chút tình cảm kia, chỉ có khi bản thân có năng lực thì mới có thể sống theo ý mình được…”

“Ta cảm thấy mình rất may mắn, ngoại trừ thuở thiếu thời có một số việc bất đắc dĩ được an bài, về sau mỗi chuyện ta làm đều là chuyện ta muốn làm. Cho dù là lúc ta còn nhỏ bé, ta cũng là muốn làm cái gì thì làm cái đó, chớ nói chi là ta đi tới vị trí hiện tại, ta càng sẽ không sống trái với ý muốn của mình."

“Ta hy vọng mỗi một nữ hài ở đây đều có thể giống như ta, đi học cho giỏi, nâng cấp bản thân, tuân theo bản tâm của mình, một đời người thì nên sống cho thật vui vẻ!”

“Bốp bốp bốp!”

Loading...