Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1273
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:15:49
Lượt xem: 228
Ánh mắt Triệu Nhị Cẩu dừng trên ngọn núi đối diện.
Chiếc thuyền này của bọn họ cách ngọn núi một dòng sông rộng, nước sông đang chảy xuôi, hơi xiết, cho dù là thuyền cỡ trung cũng không dám tùy tiện đi qua.
Nếu là hắn, trong tình cảnh tuyệt vọng giữa cơn lũ lụt, có lẽ sẽ lựa chọn qua sông lên núi.
Hắn mở miệng nói: “Chu Cảm, lấy dây thừng đến đây.”
Chu Cảm là một trong số những gã sai vặt mà Trình Loan Loan mua về lần trước, là huynh đệ với Chu Dũng, hai người chia ra đi theo Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu.
Hắn chạy xuống khoang thuyền phía dưới lấy dây thừng, giúp đỡ Triệu Nhị Cẩu buộc chặt bên hông.
Lữ đại nhân nhìn ra ý đồ của Triệu Nhị Cẩu, vội vàng mở miệng khuyên can: “Tuy nói dòng chảy trên núi đã ngừng nhưng nước ở nơi này vẫn rất xiết, Triệu công tử tuyệt đối không thể đặt mình vào nguy hiểm....”
Tuệ Cung nhân và Triệu đại nhân đã xảy ra chuyện ở Nam Dương, không thể để thêm một người nữa gặp nguy hiểm....
“Lữ đại nhân sắp xếp thêm nhiều người kéo dây thừng là được.” Giọng nói Triệu Nhị Cẩu kiên định: “Ta nhất định phải tìm được nương và đại ca ta trở về.”
Hắn đi lên sàn thuyền, thả người nhảy xuống.
Nước lũ rất sâu cũng rất đục, sau khi hắn nhảy xuống, qua một hồi lâu thân hình mới lộ ra.
Hắn chậm rãi bơi đến bên cạnh dòng sông, còn chưa bơi vào dòng sông thì đã bị dòng nước cuốn đi, nếu không phải có dây thừng giữ lại thì tính mạng của hắn đã không còn.
Triệu Nhị Cẩu thử vài lần nhưng vẫn không thể qua sông.
Chu Cảm ở trên thuyền la lớn: “Nhị thiếu gia, mau trở về đi, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác....”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sao Triệu Nhị Cẩu lại nghe lời Chu Cảm được, hắn tiếp tục bơi dọc bờ sông, tìm kiếm vị trí có thể xuống dưới nhưng tìm thế nào cũng thấy giống nhau, dòng nước thật sự quá xiết, chỉ cần hắn hơi chút không để ý thôi là sẽ bị cuốn đi....
Đột nhiên hắn thấy được tảng đá lớn giữa dòng sông, trong lòng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1273.html.]
Hắn lập tức xoay người bơi về, để người ta kéo lên thuyền, sau đó chạy “rầm rầm rầm” đến khoang thuyền tìm dụng cụ cần thiết nhưng tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được đinh móc.
Không có đinh móc thì không thể cố định dây thừng, không thể cố định dây thừng thì hắn không thể qua sông được.
Hắn muốn cho thuyền quay về Nam Dương thành mua đinh móc, đang muốn ở miệng phân phó thì khóe môi liền cứng lại.
Hắn chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ mới đến đây tìm người, vậy mà còn không thể tìm được dụng cụ cần thiết, thế thì nương lại càng không thể tìm thấy....
Trong dòng nước lũ mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, nếu không có dụng cụ thì chính là con đường chết.
“Nương....”
Triệu Nhị Cẩu không thể kìm nén nổi, bụm mặt bật khóc.
Trái tim hắn như bị khoét rỗng, cả người không còn điểm tựa, mềm nhũn ngồi phịch xuống sàn, để mặc cho nước mắt vương đầy mặt.
“Nhị thiếu gia.” Chu Cảm vội vàng nhảy xuống khoang thuyền: “Có người sống, nhìn thấy người sống rồi.”
Triệu Nhị Cẩu đột nhiên đứng dậy: “Là nương ta hả?”
“Không phải Cung nhân nhưng hẳn những người đó biết được vị trí của Cung nhân.” Chu Cảm vội vàng nói: “Chúng ta có thể buộc một vật nặng ở đầu dây thừng, nghĩ cách ném tới bờ sông bên kia, rồi lại để người ở bờ bên kia buộc dây thừng vào thân cây, như vậy là có thể qua sông. Nhị thiếu gia đừng khóc, nhanh chóng lên trên sàn thuyền đi.”
Triệu Nhị Cẩu lau nước mắt qua loa, ôm lấy dây thừng trong khoang thuyền đi lên phía trên.
Đứng ở trên sàn thuyền có thể nhìn thấy ba bốn bóng dáng ở trong rừng núi phía đối diện, chính là Hoàng Vĩ và mấy thôn dân của thôn Hòe Hoa.
Mục đích bọn họ xuống núi là để quan sát độ sâu của nước so với mặt đất, không ngờ rằng lại phát hiện một chiếc thuyền lớn cỡ trung đang dừng ở bên kia bờ sông, trên thuyền còn có rất nhiều người đang đứng.
Nháy mắt nhóm thôn dân trở nên kích động: “Là quan phủ phái người tới cứu chúng ta, mau lên núi báo cho Tuệ Cung nhân biết.”
Một tiểu tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy lên núi, Hoàng Vĩ phải nán lại tại chỗ để giao tiếp với người trên thuyền ở bờ bên kia, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, tiếng nước sông chảy lại lớn nên cuối cùng chỉ có thể dùng tay để biểu đạt ý tứ.
Cũng may là cả hai bên đều biết cách qua sông nên nhanh chóng nối được dây thừng, điểm giữa cố định trên đỉnh tảng đá lớn, điểm neo tiếp theo lại ở đại thụ trên núi.