Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1080
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:49:04
Lượt xem: 421
Thành lập Đọc Sách các ở Kinh Thành 2
Trình Loan Loan mơ hồ hiểu được hắn muốn nói cái gì.
Chỉ là, đứa nhỏ này không khỏi cũng quá sốt ruột, còn chưa bước vào ngưỡng cửa Hàn Lâm viện, đã khẩn cấp báo đáp Trình gia, khẩn cấp rửa sạch oan khuất cho lão sư, sao hắn không đặt những suy nghĩ tinh tế này ở tiền đồ của mình...
"Con muốn lấy danh nghĩa của Nhị cô và lão sư mở một thư viện ở kinh thành, Nhị cô ở ngoài sáng, lão sư ở trong tối, nếu một ngày nào đó lão sư có cơ hội giải oan, thư viện này sẽ là chứng cứ lớn nhất." Trình Chiêu tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này con ở kinh thành, thường thường nghe được có người nhắc tới Tuệ An Nhân, việc nhị cô thăng quan quá nhanh đã khiến cho rất nhiều người ghen tị... Việc sáng lập thư viện này có thể làm cho Nhị cô nổi tiếng trong dân gian, nếu có một ngày chuyện như lão sư phát sinh trên người Nhị cô, Nhị cô cũng sẽ không không có bất kỳ lực chống đỡ nào..."
"Con hài tử này..."
Trình Loan Loan thở dài.
Nàng là một mệnh phụ triều đình không có thực quyền, những người đó cũng chỉ là ghen tị mà thôi, cũng không tạo thành thương tổn thực chất quá lớn.
Mà hắn thì không giống, một Thám Hoa lang mới lên, thất phẩm biên tu trong Hàn Lâm viện, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị với hắn, hắn nên nghĩ cách tránh nguy hiểm cho bản thân mới đúng, như thế nào lại luôn lo lắng cho Nhị cô nàng và Ngu phu tử.
"Vậy lấy danh nghĩa ba người chúng ta cùng sáng lập thư viện." Trình Loan Loan nói: "Con góp công sức, ta bỏ tiền, Ngu phu tử phụ trách sửa sang lại danh mục sách vở."
Trình Chiêu cười rộ lên: "Nhị cô, con cũng có tiền."
Hắn lấy ra số tiền còn lại trong túi tiền, đây là một ngàn bốn trăm lượng bạc mà đêm qua Trình lão thái thái đưa cho hắn, năm trăm lượng trả lại Trình Loan Loan, còn lại chín trăm lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1080.html.]
"Số tiền này đủ để thuê một ngôi nhà nông hộ ở ngoại ô kinh thành, có thể thuê liên tục ba năm, sửa chữa một trận, có thể coi như thư viện. Về phần sách vở, con dự định phát động các văn nhân quyên góp, mỗi người quyên góp hai ba quyển, sau khi dẫn dắt phong trào, tự nhiên sẽ không lo về nguồn sách..."
Trình Loan Loan gật đầu, hài tử này trước khi mở miệng cũng đã suy nghĩ rõ ràng tất cả các chi tiết, căn bản cũng không cần nàng quan tâm nhiều.
Nhưng mà, nếu đã dùng danh nghĩa của nàng, thư viện này không thể quá tồi tàn.
Nàng trực tiếp lấy ra ba tấm ngân phiếu mệnh giá một ngàn lượng từ trong không gian, và nói: "Ngôi nhà nông hộ ở quá xa, không tiện cho văn nhân đọc sách, tìm một ngôi nhà ở ngoại ô kinh thành, cụ thể tu sửa như thế nào, con hãy chờ bản thiết kế của ta."
Lúc hai người đang thương nghị, cửa sân đến giọng nói của Trình đại tẩu: "Chiêu Nhi, con ở chỗ này à, đêm qua chúng ta đã nói với con, sáng nay muốn đi thăm Nhạc gia tương lai của con, thời gian không còn sớm, con mau thay xiêm y rồi chuẩn bị đi thôi..."
Hôm nay là ngày ba mươi tháng tư, mà ngày thành hôn định vào mùng tám tháng năm, sắp tới hôn lễ rồi mà trưởng bối của hai nhà lại chưa từng gặp mặt, cũng không trách Trình đại tẩu sốt ruột như thế.
Trình Loan Loan cười nói: "Con đi làm việc của con đi, rảnh rỗi chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Chiêu đứng dậy đang muốn đi thay xiêm y, Trình lão thái thái bước vào từ ngoài cửa, cười ha hả nói: "Loan Loan, hôm nay nếu con không có việc gì thì đi cùng một chuyến đi, việc hôn nhân của Chiêu Nhi coi như cũng do con ở giữa làm thành, Nhị cô như con không đi một chuyến cũng không thích hợp."
Trình đại tẩu lẩm bẩm nói: "Đây là chuyện của Trình gia chúng ta, để cho một cô cô đã gả ra ngoài đi cùng thì còn như thế nào nữa..."
Nàng ta mới là nương ruột thịt của Chiêu Nhi, nhưng mỗi khi có Trình Loan Loan xuất hiện, trong mắt của Chiêu Nhi cũng chỉ có người Nhị cô này, nàng ta rất bất mãn.
Trình lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn đại nhi tức.
Bọn họ là một đám nông dân ở nông thôn, đến Tư Đồ phủ thì nói được chuyện gì, chẳng lẽ nói về chuyện làm nông, nói về việc thu hoạch, nói về những chuyện vặt vãnh trong thôn sao, đó không phải là mất mặt sao?
Người có thể ngồi nói chuyện được với Tư Đồ gia cũng chỉ có Loan Loan, cho nên Loan Loan nhất định phải đi cùng.