Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz - Chương 517
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:04:44
Lượt xem: 248
Tiêu Hòa không nói gì.
Tiểu Quai có thân hình như thế là do nó đến từ mạt thế, cơ thể đột biến mà thành, nhưng con hamster kia là sao?
Lúc này, Chung Tử Xuyên đi tới nói: "Em nghĩ là có liên quan tới hòn đảo này."
Vừa nói, vừa xách ra một xô nước từ trong góc.
"Sau khi dậy, em đã ra biển câu cá, câu được một con cá thế này."
Tiêu Hòa quan sát kĩ, con cá trong xô nhìn rất kì lạ, không chỉ có vảy đen mà trên người còn mọc đầy u thịt, thân hình lớn gấp mấy lần cá bình thường!
Một con cá nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, giờ lại lớn đến mức chiếm đầy cả xô nước, trông rất quái dị.
Loài sinh vật kỳ lạ khiến mọi người bắt đầu lo lắng.
"Vậy chúng ta ăn gì bây giờ?"
Tiêu Hòa thu hồi tầm mắt, nói: "Chờ lát nữa lên đảo tìm xem có tìm được đồ ăn không."
Mọi người có vẻ hơi do dự, dù sao thì hiện tại tình hình trên đảo đã quá rõ ràng, đến cả một ngọn cỏ cũng không mọc được nói gì đến đồ ăn, nhưng Tiêu Hòa đã nói như vậy, mọi người vẫn nhanh chóng hành động, chia cặp bắt đầu khám phá bên trong đảo.
Tiêu Hòa và Giang Diệp đi dọc theo bờ biển để điều tra. Mới vừa ra khỏi cửa không bao lâu, Tiêu Hòa đã cảm thấy sau lưng có thêm một cái đuôi nhỏ.
Nó rất cảnh giác, ẩn giấu hơi thở, đi theo sau từ xa. Mỗi khi bọn họ ngoảnh lại, nó sẽ lập tức ẩn núp rất kĩ, còn nhanh nhẹn hơn so với Tiểu Quai hay thò đầu lộ đuôi.
Nhưng nơi này không có gì che chắn, đi theo một lúc, ngay cả Giang Diệp cũng nhận ra.
"Con hamster vừa rồi có phải đi theo chúng ta không?"
Tiêu Hòa gật đầu.
Giang Diệp nhớ lại cảnh trước nhà ăn, lại nói: "Anh tưởng hamster chỉ ăn quả hạch, con kia hình như hơi khác."
Bình thường Tiểu Quai rất kén chọn thức ăn, chỉ ăn quả hạch, những thứ khác thậm chí đến nhìn còn lười, nhưng con hamster lạ mặt sáng nay lại ăn không biết no, chỉ cần là đồ ăn thì đều nhét vào miệng.
"Hamster là loài ăn tạp, Tiểu Quai là do em chiều hư rồi, còn con kia..." Tiêu Hòa nghĩ ngợi một lát, nói: "Có thể là quá đói, tìm không ra đồ ăn nên thấy cái gì cũng ăn."
Hòn đảo nhỏ này thiếu thốn vật chất, hamster lại quá to, cần phải ăn rất nhiều thức ăn mới có thể bù đắp năng lượng tiêu hao, làm gì có cơ hội kén ăn? Cô vừa nói, vừa bước nhanh về phía trước.
Tiểu Quai dựng tai nghe cô nói, quay đầu nhìn đằng sau.
Dưới gốc cây khô héo có một tảng đá lớn, là nơi ẩn trốn tuyệt vời, con hamster lạ mặt trốn sau đó tưởng rằng người đã đi rồi, thò đầu ra nhìn trộm, vừa vặn chạm mắt với Tiểu Quai đang nhìn về phía này.
Nó giật mình căng đuôi, liếc Tiểu Quai một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Diện tích Đảo Sương Mù không lớn, trước đây bờ biển cũng nổi tiếng là tuyệt đẹp, thế nhưng hiện giờ không còn phong cảnh như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-517.html.]
Nước biển có màu đen, cát trên bãi biển cũng bị nhuộm cho đen xì, kèm theo một mùi tanh hôi, so ra không kém gì mạt thế mà Tiêu Hòa từng sinh sống.
Bọn họ đi một vòng, đến bờ bên kia hòn đảo.
Mới vừa đi qua, một mùi tanh hôi theo gió biển ập thẳng vào mặt, giống hệt với mùi mà Tiêu Hòa ngửi được tối qua, hai người bất ngờ
Không kịp phòng bị, trong nháy mắt bị sặc ho túi bụi. Che miệng mũi đi qua, bãi biển này đã hoàn toàn biến thành màu đen, nước biển hôi hám và dính nhớp, thỉnh thoảng còn thấy một vài chai nhựa công nghiệp đã qua sử dụng.
Tiêu Hòa cầm lên nhìn, trên thân chai có vẽ một biểu tượng hình tròn, trông rất quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
"Đây là biểu tượng của công ty Quang Minh Sinh Vật, có thể trước đây em đã từng thấy ở đâu đó." Giang Diệp giải thích.
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, nhưng cụ thể là ở đâu, cô nhất thời không nhớ ra được.
Hòn đảo này chính là tài sản của công ty Quang Minh Sinh Vật, tổng giám đốc đã mua quyền sử dụng mười năm từ tay bọn họ, cho nên ở đây xuất hiện logo của công ty cũng không có gì lạ.
Nhưng kỳ lạ là trên cái chai này lại ghi rõ ràng những thông tin như "Nguy hiểm" và "Chất thải ô nhiễm cao".
Quốc tế có quy định nghiêm ngặt đối với việc xả chất thải ô nhiễm, loại rác thải công nghiệp như thế này đáng ra phải được xử lý đặc biệt, chứ không phải tùy tiện vứt bỏ ở đây.
Tiêu Hòa đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy ở vùng nước nông ngoài bãi biển vang lên một tiếng bùm.
Một chất lỏng nhớp nháp đen kịt đột nhiên từ đáy biển trào lên, theo dòng nước không ngừng lan rộng ra xung quanh, nhuộm bãi cát vốn đen tuyền càng trở nên đặc quánh.
Cùng lúc đó, một mùi hôi nồng nặc khó ngửi bốc ra. Tiêu Hòa theo hướng của những chất thải không rõ kia nhìn lại, ở bên kia eo biển mênh m.ô.n.g là một hòn đảo nhỏ khác, nhưng cây cối xanh tươi, cảnh đẹp non nước, ẩn hiện trong đó là một phòng thí nghiệm màu trắng.
Tiêu Hòa biết không nhiều về công ty Quang Minh Sinh Vật, nhưng Giang Diệp thì lại hiểu biết một chút.
Quang Minh ở phạm vi toàn cầu cũng được coi là một công ty đứng đầu, lấy ngành hóa học làm điểm khởi đầu, trải qua hàng chục năm không ngừng phát triển lớn mạnh, đến nay đã đặt chân vào nhiều lĩnh vực, giàu nứt đổ đổ vách, ngành nghề kinh doanh đa dạng.
Tám năm trước, quốc tế ban hành một loạt điều lệnh về việc tăng cường bảo vệ môi trường, rất nhiều công ty hóa sinh có lượng ô nhiễm vượt tiêu chuẩn đều phải chịu sự chỉnh đốn nghiêm khắc.
Trước khi ban hành điều lệnh, dường như công ty Quang Minh Sinh Vật đã nhận được tin tức trước, chủ động chuyển phòng thí nghiệm ra khỏi thành phố tập trung đông dân, tuyên bố muốn bảo vệ môi trường, giảm thiểu ô nhiễm.
Sau đó, bọn họ bỏ ra một số tiền lớn chuyển phòng thí nghiệm đến hòn đảo không người này.
Trong mấy lần điều tra sau đó, các hạng mục chỉ số môi trường xung quanh phòng thí nghiệm đều đạt tiêu chuẩn hoàn hảo, hầu như không có chất thải nào thải ra, thực sự đạt được mục tiêu thu nhập cao, không gây ô nhiễm, vẫn luôn được khen ngợi rộng rãi.
Bên ngoài vẫn luôn đồn đoán rằng, công ty Quang Minh Sinh Vật đã tốn rất tiền cho việc xử lý chất thải mới có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy.
Bây giờ nhìn lại, Tiêu Hòa thấy có lẽ bọn họ chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhiều nhất thì cũng chỉ tốn một khoản để lắp một cái ống dài dưới biển, chỉ cần một cái công tắc là đã có thể trực tiếp xả nước thải trong phòng thí nghiệm ra Đảo Sương Mù rồi.
Đảo Sương Mù là đảo tư nhân, người ngoài không được phép vào, chỉ cần không lên đảo là không phát hiện ra được vấn đề trong đó.
Cho đến khi quyền sử dụng đảo này bị tổng giám đốc mua lại...
Bây giờ nhìn lại thì việc môi trường trên Đảo Sương Mù trở nên xấu đi chắc chắn có liên quan đến những chất thải ô nhiễm kia, toàn bộ trạng thái của hòn đảo đều bị ảnh hưởng, cỏ cây c.h.ế.t héo, thời gian dài nữa thì ngay cả động vật sống trên đảo cũng sẽ bị đột biến.