[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:29:57
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

37.

 

"Để hỏi giúp cô." Bà chủ kéo giọng hỏi lớn sang bên đối diện: "Lão Ngô, nhà ông còn t.h.u.ố.c lào ?"

Ông lão xổm đối diện liền xua tay: "Bán hết lâu , bán hết từ hôm ."

Bà chủ chỉ đành bất lực Hạ Thược, "Giờ mùa , cô thì thể đặt hàng với ông cho vụ thu, t.h.u.ố.c lào nhà ông ngon lắm."

Thật sự mua , Hạ Thược cũng hết cách. Cô đang tính đổi sang mua thứ khác thì gọi nhỏ cô.

Đó là một cô gái lớn hơn Hạ Vạn Huy là bao, tóc khô vàng, quần áo cũng rách rưới, giống đồ nam. Không gió núi thổi vì ngại ngùng, mặt cô đỏ, "Chị bao nhiêu? Nhà em ."

Tặng một bó thì thể quá xoàng xĩnh, Hạ Thược suy nghĩ một chút, "Ba cân ?"

Thuốc lào ở đây đều bán cả bó gồm cả và lá, ba cân là ba bó, đủ hút ba bốn tháng.

"Có." Cô gái gật đầu, ánh mắt chút mong chờ cô, "Nếu chị , mai em mang tới ạ?"

"Được."

Chuyện t.h.u.ố.c lào giải quyết xong, Hạ Thược mua thêm một ít rau cần núi, chuẩn về gói bánh bao.

kết hôn xong, Hạ Vạn Huy chiều nay tàu về Quan Nội. Các món khác khó mang lên tàu, nhưng bánh bao thì thể ăn hai bữa.

Tuy nhiên, rau cần núi nhặt kỹ, bên trong dễ lẫn cỏ hoàng tử (một loại cây gây độc), ăn là dễ bẹp đấy.

Kiếp ở quê, quanh dịp mùng 1 tháng 5, bệnh viện luôn đông nghẹt , là ngộ độc thực phẩm, truyền nước nôn.

Nhặt xong, rửa sạch rau và băm nhỏ, Hạ Thược lấy tóp mỡ heo chiên hôm cưới, đổ hết thau nhân.

Kiếp thích món , thịt bỏ nhiều sẽ mất mùi thơm của rau cần núi, cho tóp mỡ đủ, thêm hương vị quá ngấy.

Bánh bao gói xong nặn thành hình bông lúa xinh , đặt nồi đất lớn để hấp, bánh bao hấp xong cái nào cái nấy tròn mập. Hạ Thược gắp cho Hạ Vạn Huy một cái dính mép nồi, c.ắ.n một miếng, cảm nhận lớp vỏ giòn rụm bên ngoài, đó là hương thơm thanh mát của nhân tràn .

Hạ Vạn Huy ăn liền ba cái mới chậm , "Ngon hơn đồ nhà họ Lý nhiều. Chị ơi, món rau mang về Quan Nội ?"

"Chị tìm hỏi , mang . Dù muối dưa, phơi khô đông lạnh, cũng còn vị nữa."

"Vậy em ăn hộ ." Hạ Vạn Huy chút tiếc nuối.

Về Quan Nội tàu xe hai ba ngày, bánh bao ngon đến mấy mang về cũng thiu đường.

Ăn xong, Trần Ký Bắc lặng lẽ rửa nồi, còn Hạ Thược bắt đầu giúp Hạ Vạn Huy dọn đồ.

Sáng sớm Hạ Vạn Huy trả phòng khách sạn, đồ đạc đều mang đến chỗ Hạ Thược. Hạ Thược giúp sắp xếp từng món, bánh bao để nguội cho cốc tráng men cỡ lớn, còn mua cho một cân bánh quy, một lọ dưa chuột muối để ăn dọc đường.

Đây là sản phẩm của nhà máy thực phẩm nơi Trần Ký Bắc , vì trong quá trình muối cho nước muối (nước khoáng/muối công nghiệp), nên bên ngoài xanh tươi, ăn giòn sần sật, ngon.

Chưa dọn xong thì Lục Trạch Đồng đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-37.html.]

Lục Trạch Đồng đến tay , đẩy một chiếc xe đạp nhãn hiệu Phượng Hoàng mới tinh, phía còn theo là Lưu Thiết Bình mặt mày bơ phờ.

Không đó động thủ (đánh) nữa , mặt Lưu Thiết Bình thêm vài vết máu. Tóc cũng rứt mất một lọn, lộ da đầu đỏ ửng, chẳng còn vẻ tươi tắn như lúc mới gặp.

Có lẽ vì quá mất mặt, cô suốt quãng đường đều cúi gằm mặt.

Lục Trạch Đồng cũng quan tâm cô , dựng xe xong, ôm hộp giấy yên xe , "Xe đạp và đồng hồ treo hứa cho hai đứa."

Món hơn một tuần mới kiếm phiếu để mua.

Hạ Thược rót cho chén nước, "Cái vội, bọn em cũng cần dùng gấp." lờ Lưu Thiết Bình.

Vẻ khó xử thoáng qua mặt Lưu Thiết Bình. Cô định gì thì Lục Trạch Đồng cảnh cáo.

Bất đắc dĩ, cô đành cố nén sự khó chịu, từ trong túi áo lấy một chiếc đồng hồ Thượng Hải, "Đây là lời xin gửi hai em."

Giọng điệu tình nguyện, Hạ Thược chớp mắt, nhận, "Chị dâu gì mà xin bọn em?"

Cô vốn dĩ trông ngoan hiền mềm mại, chớp mắt như , càng vẻ mơ hồ và vô tội.

Trần Ký Bắc giả vờ, nhưng Lưu Thiết Bình vẫn cô nghẹn nhẹ.

Lưu Thiết Bình đến là đến, nhưng chuẩn xin đàng hoàng, chỉ đưa chút đồ để xoa dịu chuyện.

Hạ Thược giả ngu, cô đành rõ hơn, "Hôm hai đứa kết hôn, là chị bảo Đại Quân chuốc say em trai em. Gần đây bên ngoài lời đồn, chị sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng Đại Quân, nên gả vội Xảo Quyên ."

Đây là lý do cô đưa cho sự việc đó ? Xem còn giấu giếm ít...

Hạ Thược sang Trần Ký Bắc, thấy vẻ mặt lạnh lùng, khóe môi còn một nụ chế giễu mỉa mai.

Xem cũng tật của Lưu Đại Quân. Hạ Thược vẫn nhận, ánh mắt càng thêm nghi ngờ, "Đồng chí Dương cũng cam tâm hợp tác?"

"Cô , cô ..."

Lưu Thiết Bình hỏi đến cạn lời, dứt khoát c.ắ.n răng, "Cô lừa thôi. khó chịu với cô từ lâu , lo trông con, cả ngày cứ lảng vảng quanh đàn ông. Nếu sống đoan chính, lắm lời đồn thế?"

Lời chân thật, lúc mắng Dương Xảo Quyên, ánh mắt cô như ăn tươi nuốt sống khác.

Lục Trạch Đồng chịu nổi nữa, nhíu mày ho một tiếng.

Hạ Thược thấy bất ngờ, sang thế kỷ 21 , vẫn còn nhiều dùng tư tưởng để bó chân phụ nữ. Cứ như thể chỉ cần quan hệ nam nữ vấn đề thì nhất định là do phụ nữ quyến rũ, tất cả phụ nữ quấy rối đều vì ăn mặc hở hang, huống chi là bây giờ.

Cô chỉ chằm chằm Lưu Thiết Bình, chờ đợi một lời xin .

Lưu Thiết Bình lúc đầu còn thể đối diện với cô, càng về , càng thể kiềm chế sự bực bội trong lòng, "Cuối cùng cô nhận ?"

Hạ Thược còn gì, giọng Lục Trạch Đồng trầm xuống , "Thái độ gì thế?"

Hạ Vạn Huy nóng tính, càng lúc càng bực, liền vơ lấy chiếc đồng hồ Lưu Thiết Bình đặt giường ném trả .

"Là chị với bọn em, chứ bọn em với chị, ai thèm thiếu một cái đồng hồ rách nát?"

 

Loading...