[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:09:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không chia phần trăm cho thì qua đây với gì?” Tôn Thanh trực tiếp móc một nắm tiền lẻ từ túi, “Đã là một món cho năm xu, ba mươi bảy món là một đồng tám hào năm…” Cô đếm mấy tờ đưa cho Hạ Thược.

Một đồng tám hào năm, còn đủ tiền công một ngày của Trần Ký Bắc thùng cho nhà máy rượu mấy tháng nay. đối với Tôn Thanh, đây là một khởi đầu , là bước đầu tiên của một sự nghiệp.

Mới năm tháng, cô nhận ba mươi bảy đơn hàng, đủ thấy tay nghề quả thật , ưu đãi tiếp thị cũng hiệu quả . Mà từ năm 63 đến năm 72 là mười năm bùng nổ dân ở nước , công việc kinh doanh chắc chắn triển vọng.

Hạ Thược dứt khoát nhận lấy tiền, Tôn Thanh thấy nhẹ nhõm hẳn, cũng vui vẻ hơn.

“Vì cái áo lót nhỏ , còn tiện thể đặt may cả quần áo khác chỗ , tính với nhé.”

“Quần áo khác do nghĩ , còn tính với ?”

“Thì với một tiếng chứ? Tháng kiếm hơn mười đồng so với bình thường đấy.” Tôn Thanh lấy cây bút chì kẹp tai xuống, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt khiêm tốn cầu thị, “Cậu còn chiêu nào nữa ? Nói cho với.”

“Chiêu ?” Hạ Thược bật .

Tôn Thanh vô cùng nghiêm túc, “Chiêu chẳng bày cho ? thấy cái đầu óc của , nếu mà may vá, thì chẳng còn việc gì để nữa. bánh ngọt cũng giỏi, ở đơn vị kiếm còn nhiều hơn .”

Thấy cô như , Hạ Thược cũng ngưng , nghĩ một lát, “ thật sự còn ý tưởng nào khác, để hỏi Ký Bắc giúp nhé.”

“Hỏi Tiểu Trần ?” Tôn Thanh ngẩn .

Hạ Thược gật đầu, xuống giường sưởi giày, “Ký Bắc đây một lát, chút chuyện.”

Kiếp kinh doanh, nhưng Trần Ký Bắc trong sách thì , ý tưởng .

Trần Ký Bắc đang chẻ củi ngoài sân, chỉ mặc áo thu, gọi liền rửa tay, xắn tay áo bước , “Sao thế?”

Hạ Thược kể cho chuyện Tôn Thanh quần áo, cụ thể là loại quần áo gì, hỏi cách nào kiếm thêm tiền .

Trần Ký Bắc tinh ý chừng nào, lập tức đoán , “Nếu chỉ thể dựa quen giới thiệu, thì việc kéo đến để ưu đãi là cách nhất .”

“Không còn cách nào khác ?” Tôn Thanh chút thất vọng, cô mới nếm chút ngọt ngào, bây giờ đang lúc hăng hái.

Hạ Thược thì vội , cô luôn cảm thấy đàn ông nãy trầm ngâm suy nghĩ, còn cô một cái, khi là còn chuyện tiếp theo.

Quả nhiên Trần Ký Bắc thong thả đến bàn rót cho một cốc nước, “Khách hàng chỉ thể từ từ tích lũy, nhưng vẫn còn cách khác để kiếm thêm một chút tiền.”

“Cách gì ạ?”

“Làm quần áo chẳng cần dùng cúc và dây thun ?” Trần Ký Bắc dựa bàn nhấp một ngụm nước, “Cậu thể tìm , đến phòng bán buôn bách hóa mua sỉ một ít.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-340.html.]

Hạ Thược lập tức hiểu , Tôn Thanh cũng sáng mắt lên, “ , đều lấy từ chỗ , đỡ cho họ tự mua. kiếm tiền chênh lệch ở giữa, thể kiếm thêm một chút.” Tư duy cô nhanh chóng mở rộng, “Cúc áo của các loại quần áo khác chắc cũng thể mua sỉ.”

Tôn Thanh đôi vợ chồng trẻ , cứ như đang thấy kho báu , “Ngày mốt phòng bán buôn bách hóa việc, sẽ tìm .”

Hạ Thược cũng chút cảm khái. Đầu óc một đúng là , chả trách thể trở thành tỷ phú.

Chỉ là trong sách gốc kỹ, cũng điều gì thúc đẩy bước lên con đường kinh doanh. Theo lý mà tay nghề, chỉ cần ở đơn vị việc từng bước một, thì một công nhân kỹ thuật cao cấp là thể chạy thoát, nghỉ việc là nghỉ việc?

Hai ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc, Tôn Thanh hăm hở tìm mua sỉ cúc và dây thun, Hạ Thược cũng trở việc bình thường.

Vì Quốc Khánh và Trung Thu gần , nên buổi liên hoan văn nghệ năm nay hoãn nửa tháng. Vừa trở việc, Tiểu Triệu bắt đầu mời biểu diễn tiết mục, cả nhà máy cũng đang bàn luận xem năm nay ai sẽ đoạt danh hiệu Lao động kiểu mẫu, ai sẽ giải thưởng Tiến bộ.

Tiết mục biểu diễn thì Hạ Thược nghĩ đến nữa, cô năm nay chắc chắn sẽ đoạt danh hiệu Lao động kiểu mẫu, dường như cũng thành nhận thức chung của trong tổ.

Hạ Thược chỉ là ngờ, chiều tan , cô đang cầm lời bài hát hát nhép chuẩn về nhà học thuộc, khỏi cổng lớn, chặn .

Trời thu cao xanh, giữa trưa nắng gay gắt khiến nóng ran, mặt trời lặn, lạnh từ từ len lỏi.

Trong túi Hạ Thược để lời bài hát chép xong, tay còn một phong thư lấy về từ phòng bảo vệ, lúc đầu cô chú ý đến đối phương.

đó chủ động chặn cô , chặn ngay chỗ cách xe của Trần Ký Bắc năm mét, “Đồng chí Hạ, chuyện với cô.”

Ánh mắt Hạ Thược lúc mới dừng đối phương.

Thân hình mập bọc trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn bằng len đắt tiền, vành mũ cũng bằng len là một khuôn mặt trắng trẻo nở nụ , toát vài phần quen thuộc, đó là Giám đốc Hàn của Nhà máy Thực phẩm huyện Hồng Hương.

Lần gặp tàu hỏa lúc , cô cũng như , còn đối đáp qua với Thường Kim Thuận vài câu, hề họ móc nối với trong bóng tối.

Hạ Thược giao thiệp với loại cáo già lắm, , “Chúng gì để chuyện?”

“Người trẻ đừng lời tuyệt tình quá, thêm một bạn, luôn thêm một con đường.” Giám đốc Hàn giọng điệu hòa nhã, như đang một hậu bối quý mến, “Cũng mất quá nhiều thời gian của cô, năm phút là .” Cô giơ đồng hồ đeo tay lên.

Hạ Thược ngước mắt lên, phát hiện Trần Ký Bắc đang ở bên cạnh chiếc xe phía , chỉ cần , thể chạy đến bất cứ lúc nào.

Điều khiến cô an tâm, dứt khoát vội nữa, “Giám đốc Hàn tìm , là lôi kéo cả ?”

Với tài diễn xuất của cáo già , đáng lẽ cô giả ngốc, đang gì. Giám đốc Hàn , “Đâu thời chiến tranh, lôi kéo với lôi kéo gì chứ? Có sẵn lòng hợp tác với , đương nhiên là vì chỗ thứ họ .”

ngay cổng nhà máy đối thủ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, thậm chí còn hỏi ngược , “Cô thể đưa thứ gì ?”

Hạ Thược phát hiện vài điểm giống Thường Kim Thuận, đều là ngoài mặt nhưng bụng đầy ý , chả trách hai thể hợp tác với .

, đồng hồ, “Nửa phút trôi qua .”

Loading...