“Không đường?” Vợ chú La rõ ràng tin, chú La cũng nhíu mày.
“ là đường, một hạt đường nào, cháu dùng tiêu muối .” Hạ Thược bước tới, nhẹ nhàng nhận lấy túi giấy từ tay vợ chú La, “Loại bánh trung thu nhiều dầu, sư phụ La cũng nên ăn nhiều, nhưng nếm thử thì vấn đề gì.”
Cô mở túi giấy, cách lớp giấy bẻ một chiếc bánh trung thu đôi, bẻ bốn.
Chú La cầm một miếng, Hạ Thược thấy vợ ông nửa tin nửa ngờ, bèn đưa nửa còn cho bà, “Nếu tin, bác nếm thử xem.”
Vợ chú La c.ắ.n một miếng, ngẩn , “Mặn ?”
Bên chú La dựa đống hành lý ở đầu giường sưởi, bắt đầu thưởng thức tỉ mỉ, “Bột tiêu Tứ Xuyên vị ngon, thơm.”
Ông nhân bánh, nhấm nháp, “Mè, đậu phộng và hạt dưa cũng cho khá nhiều.”
“Xin sư phụ La chỉ giáo ạ.” Hạ Thược ngoan ngoãn, hệt như đầu tiên mẫu bánh, khi cô nhân đường ngọt gắt.
Thoáng cái, cô bé còn là đưa đề nghị, cũng là giúp phân tích thành phần, mà thể tự nghĩ một loại nhân bánh .
Tâm trạng chú La chút phức tạp, nhưng nhiều hơn là sự an ủi.
Ông c.ắ.n thêm một miếng, “Mè bớt chút, cái đắt, dùng nhiều quá kiểm soát chi phí. Muốn đảm bảo đủ thơm thì cho thêm đậu phộng là . Thực bên trong cho thêm chút đường sẽ ngon hơn, cháu cố ý thành đường ?”
Quả hổ danh là thợ cả lãnh đạo sản xuất, thấy ngay vấn đề chi phí, là cân nhắc từ góc độ phù hợp để sản xuất .
Hạ Thược gật đầu, “Cháu cho bác nếm thử, nên mới cho đường. thích ăn ngọt chắc chắn cũng chứ ạ? Cháu thấy bác thích ăn ngọt, tổ trưởng Vương tổ cháu cũng thích ăn, chỉ là cái bán .”
“Bán thì bán , chỉ là ước tính sẽ bán chạy lắm.”
Chú La phân tích kỹ lưỡng cho cô, “Bánh trung thu rẻ, nhiều nhà chỉ mua một hai cân, ăn dịp lễ. Thứ quá mới, đa sẽ mua. Dù mua một ít nếm thử, thấy ngon, mua nữa cũng đợi đến năm .”
So với bánh trung thu vị ngọt, bánh trung thu vị mặn đảo lộn nhận thức, mức độ chấp nhận chắc chắn cao, Hạ Thược chuẩn tâm lý.
Cô cũng bao giờ nghĩ loại bánh trung thu thể bán chạy, “Nếu cháu cũng như bánh cung đình, ghi rõ ‘Bánh trung thu đường’ bao bì thì ?”
“Vậy thì ước tính những tiểu đường như sẽ mua, nhưng cũng chắc, dù những khác trong nhà tiểu đường.”
Một năm chỉ ăn một , những khác trong nhà còn ăn loại đường, thể vì ông tiểu đường mà mua riêng một cân cho ông , đúng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-335.html.]
Điều cũng giống như việc đất nước phát triển nhanh chóng, nhiều cơ sở vật chất công cộng thiện, nhưng các công trình rào cản vẫn luôn . So với đa , bệnh nhân tiểu đường lúc cũng giống như khuyết tật , đều là thiểu ưu tiên xem xét.
Hạ Thược những gì chú La đều là sự thật, cũng là đang dạy cô.
Cô theo bản năng sờ bụng, đầu óc nhanh, “Nếu cháu thành bao bì độc lập, bán theo từng cái thì ?”
Chú La còn gì, Tổ trưởng Xưởng động lòng, “Bán theo từng cái?”
“ ạ.” Hạ Thược càng nghĩ càng thấy khả thi.
Kiếp bánh trung thu của cô đóng gói độc lập từ lâu, dễ bảo quản, đơn điệu về hương vị, “Chỉ mua một hai cái, vẫn sẵn lòng mua cho bệnh trong nhà chứ ạ? Hơn nữa bánh trung thu vỏ giòn vốn dĩ bán đắt , chín hào một cân, nhân đường thường chỉ sáu hào tám. Như dù chỉ là tò mò nếm thử, cũng đến nỗi tiếc tiền đó.”
“Nếu chỉ là một cái, quả thực sẽ nhiều sẵn lòng thử hơn.” Tổ trưởng Xưởng gật đầu.
Ánh mắt chú La cũng ánh lên nụ , “Mỗi cái một gói, phiền phức thì phiền phức một chút, nhưng cũng cần quảng cáo nữa, ai thấy cũng sẽ hỏi một câu. Như thấy bán riêng, sẽ đó là bánh trung thu đường của Nhà máy Thực phẩm Giang Thành chúng .”
Có lẽ là do quen vất vả, hễ nhắc đến công việc, tinh thần chú La hơn hẳn.
Vợ ông thấy vội , “Cứ lo lắng hết chuyện, thấy ông mặt, Tiểu Xa cũng đấy chứ. Ông sư phụ nghỉ hưu , còn buông tay, Tiểu Xa cả đời rời gậy chống ?”
“Ta là lo quen ?” Nhớ đến việc vợ gần đây cũng lo lắng đến phát sốt theo, chú La mặt mày chút ngại ngùng.
nụ nhanh chóng xuất hiện mắt ông , “Bà thấy cô bé Tiểu Hạ thế nào?”
“Là cô gái xinh xắn nãy hả?” Vợ chú La suy nghĩ một chút, “Nhìn tệ, ánh mắt cũng sạch sẽ.”
“Ta hỏi bà cái ? Ta hỏi công việc… Thôi, chuyện công việc bà cũng hiểu.”
Ông lão kéo túi giấy bên mép giường sưởi qua, bẻ một miếng, “Cái bánh trung thu đường của con bé, mười phần tám chín là cho đấy.”
Vợ ông nghĩ ông nghĩ nhiều , quá coi trọng bản . Đang định mở lời , ông lão nhai bánh trung thu khẽ , “Chỉ vì tấm lòng của con bé, cũng giữ gìn sức khỏe, ít nhất cũng đợi đề bạt nó lên mới nghỉ…”
Bà lão nuốt lời trong, nghĩ nghĩ vẫn lấy túi giấy , “Ăn ít thôi, con bé đó chẳng bảo ông đừng ăn nhiều ?”
Tổ trưởng Xưởng và Hạ Thược khỏi nhà chú La, liền phát hiện một bóng dáng cao ráo dựa bức tường xa.
Người đàn ông chân dài khuỵu xuống, nửa dựa chiếc xe đạp, đường nét khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng và sâu sắc, vẻ mặt lạnh nhạt đang bóp một bao t.h.u.ố.c lá. Nghe tiếng mở cửa, nghiêng mắt , trong đôi mắt đen quá mức chợt dâng lên cảm xúc.