Sáng sớm hôm đầu tiên đang ngủ mơ màng, Hạ Thược chợt cảm thấy cổ nhột.
Trong mơ cô còn tưởng là con sâu con bọ gì đó, theo phản xạ đưa tay gãi, chạm một sợi dây nhỏ.
Hạ Thược mở mắt, mất một lúc mới nhận đang buộc cái gì đó lên cổ cô, sờ thử, là một miếng gỗ.
Nó chỉ to bằng quả bóng bàn, nhưng khắc một con rồng chỉnh. Rồng bay lượn giữa mây mù, đầu, râu, vảy, móng sống động như thật, lẽ khi khắc xong còn mài giũa kỹ lưỡng, bề mặt miếng gỗ chỉ góc cạnh, mà sờ còn trơn láng.
Mà Hạ Thược, tuổi con Rồng.
Cô sờ miếng gỗ, phát hiện mặt còn hoa văn, là một chùm hoa thược d.ư.ợ.c phác họa bằng đường nét, .
Hạ Thược kìm đầu, Trần Ký Bắc buộc xong sợi dây đỏ, đưa cho cô một cái hộp nhỏ, “Chúc mừng sinh nhật.”
Hạ Thược mở , thấy bên trong là một chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải mới. Kiểu nữ, mặt tròn nhỏ nhắn, thiết kế đơn giản, chỉnh giờ, dây đeo cũng tháo bớt vài mắt, đeo cổ tay cô vặn, dài ngắn.
Trong khoảnh khắc cô hiểu tất cả, “Dạo chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, là để mua cái ?”
Một chiếc đồng hồ hơn trăm đồng, bằng ba tháng lương của , tháng nào cũng nộp lương, thảo nào nghĩ cách khác để kiếm tiền.
Thảo nào cô hỏi thế nào cũng , cũng chịu nhận tiền cô đưa...
Quả nhiên, Trần Ký Bắc , ‘ừm’ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô, “Quà sinh nhật.”
Hạ Thược đưa tay bụp lấy miệng , đẩy , “Em thèm chuyện với , cũng , chỉ vì mua cái ?”
Phản ứng chút ngoài dự liệu của Trần Ký Bắc, khựng , “Lần sinh nhật em cũng .”
“Sao mà giống ? Em , là vì em gấp hôm đó , cũng nhớ . Em , chỉ bảo tối em về trễ một chút, tự tức giận trong sân , xem nín nhịn bao nhiêu ngày?”
“Mười tám ngày.” Trần Ký Bắc còn nhớ rõ, “Em chuyện với mười tám ngày mười một tiếng rưỡi .”
Hạ Thược sắp chọc cho bật , “Anh còn em mười tám ngày chuyện với ? Anh nín thêm vài ngày nữa, cho đủ một tháng ? Nếu em sinh nhật tháng Mười thì , định tiếp tục nín, nín đến nửa năm ?”
Thế thì đương nhiên cần nín nửa năm, cô mà sinh nhật tháng Mười, cần gấp gáp kiếm tiền .
Chỉ là Trần Ký Bắc vốn nhạy bén, bản năng cầu sinh khiến , mà dứt khoát nhận , “Anh xin .”
“Anh xin em ở chỗ nào?” Hạ Thược truy vấn tận cùng.
Trần Ký Bắc khựng , dường như thật sự nên trả lời thế nào, cúi ôm lấy Hạ Thược, “Vợ ơi.”
Rõ ràng là vẫn nhận sai ở , Hạ Thược đẩy , “Gọi vợ cũng vô dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-295.html.]
Trần Ký Bắc đẩy khiến môi mím , đôi mắt đen cô, “Anh giấu em, chỉ là...” Một lời đối với khó thốt , nhưng đối diện với khuôn mặt giận dữ của Hạ Thược, vẫn : “Anh chỉ tạo cho em một bất ngờ.”
Dừng một chút, bổ sung: “Giống như em tạo cho .”
Hình như chút quen, cụp mắt, “Kết hôn đến giờ, từng mua cho em thứ gì.”
Cây nến ngày sinh nhật đó đến giờ vẫn còn giữ, đôi khi mở hòm thấy, sẽ đưa tay xoa xoa hai cái.
Vì Hạ Thược cho đầu tiên, duy nhất cho đến nay, mới ghi nhớ trong lòng, cũng cho cô những gì nhất.
Trần Ký Bắc nghĩ gì, Hạ Thược ít nhiều cũng đoán một chút, vì miếng gỗ khắc thật sự dụng tâm.
Món quà đắt giá, món quà dụng tâm, ở thời đại những đàn ông khác lẽ tặng một thứ nào, nhưng tặng cho cô cả hai.
Thế nhưng cảm động thì cảm động, để như thế , bất ngờ gì cũng giảm một nửa.
Hạ Thược định cứ thế bỏ qua, “Anh em phát hiện thiếu tiền bằng cách nào ? Chị dâu Nhất Lập tìm đến em, là đưa một khoản tiền, bảo tìm lãnh đạo bên , hoặc dùng quan hệ của họ, để lo cho cháu trai chị chuyển chính thức.”
Trần Ký Bắc rõ ràng chuyện , ngẩn , “Sao em với ?”
“Anh còn với em, em với ?” Ánh mắt Hạ Thược lạnh lùng, thẳng , “Chúng là vợ chồng, thiếu tiền, em từ miệng khác, lúc đó em cảm thấy thế nào ?”
“Anh xin .” Trần Ký Bắc rũ mắt, rõ ràng sai ở .
Hạ Thược vẫn định buông tha , một khi , thì rõ một , nếu chuyện gì vẫn sẽ như , “Lúc đó em lo lắng buồn bã, lo xảy chuyện gì, lo một khoản tiền lớn như ; buồn vì em là vợ , gặp chuyện, với em một tiếng nào, em đáng tin đến thế ?”
Tim Trần Ký Bắc như cái gì đó đ.â.m mạnh , lúc đó liền hoảng loạn, “Anh , ...”
Hai ở bên lâu như , ngay cả lúc khó khăn nhất, chèn ép, hiểu lầm, cũng từng lộ biểu cảm .
Hạ Thược cũng là thật lòng quan tâm, nên mới giận đến thế. Bằng , một sống chung cho , thế nào thì thế, thể tự gánh vác, thì cứ tự gánh vác , ảnh hưởng đến cô, cô lo lắng gì?
Hạ Thược hít một , cảm xúc dần bình tĩnh .
Trần Ký Bắc thấy mặt cô còn lạnh lùng nữa, cũng còn cái vẻ buồn bã khiến lúng túng , định thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thược đột nhiên bước xuống giường, bình thản ôm hành lý của , đặt lên chiếc giường nhỏ phía Bắc, “Nếu thể nín , thì cứ tiếp tục nín . Chừng nào nghĩ thông suốt gặp chuyện , chừng đó mới .”
Việc ai chuyện với , Trần Ký Bắc từng quen.
lời nhẹ nhàng, mềm mỏng, cùng những lời đùa bỡn gần một năm, đột nhiên còn nữa, mới thế nào là khó chịu.
Nhất là những ngày ngủ riêng đó, sáng dậy luôn lật một trang lịch dương, tính xem còn bao nhiêu ngày nữa. Rồi cứ tính mãi, quà cuối cùng cũng tặng , cô cũng chuyện với , nhưng đuổi chiếc giường nhỏ.