Hờn dỗi tự bộ về là thể, Hạ Thược cô tức giận đến mấy, cũng khó bản , lúc ăn cơm ngủ.
Cô chỉ ăn cơm, còn hấp thêm một cái bánh trứng gà, ăn hết sạch mặt Trần Ký Bắc.
Nhìn cái bánh trứng gà mặt cô , món cải trắng xào chay lèo tèo mặt , Trần Ký Bắc khỏi khẽ gọi: “Vợ .”
Hạ Thược hề ngẩng đầu, móc một tờ giấy từ túi – “Chuẩn khai ?”
Trần Ký Bắc mím chặt môi mỏng, gì.
Nhịn ? Xem nhịn c.h.ế.t !
Hạ Thược thu hồi tờ giấy túi, cũng quan tâm đối phương, xuống bàn ăn trực tiếp đến bàn trải giấy mài mực.
Trần Ký Bắc liền cụp mắt, dọn dẹp đồ đạc từng món xuống, rửa bát xong, bên cạnh cô , “Đang gì?”
Hạ Thược vốn định đáp lời , nghĩ đến khắc dấu, khựng .
Chỉ là mở miệng quá đáng ghét, cuối cùng cô vẫn chuyện với đàn ông , chỉ một hàng chữ giấy, hỏi thể khắc .
Trần Ký Bắc một cái, “Xưởng cô cần dùng ?”
Hạ Thược gì, cũng , chuyên tâm nghiên cứu cái nào hơn.
Trần Ký Bắc liền nhíu mày, tự tiếp: “Khắc dấu chắc là in túi, cần thêm hoa văn ?”
Có những đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nội dung, dùng ở , hỏi cũng hỏi đúng trọng điểm. Hạ Thược quả thực nghĩ đến nên thêm chút hoa văn lên , cần nhiều, chỉ cần thể tôn mấy chữ đó lên là .
Hạ Thược gì, bên Trần Ký Bắc tự lấy giấy bút .
Người đàn ông bên bàn, cúi dùng ngón tay thon dài ấn giữ tờ giấy, vài nét phác họa hình dạng mấy chữ Hạ Thược . Tiếp đó ngưng mắt trầm tư một lát, thêm nửa cánh cửa sổ hoa văn ở góc bên chữ, cửa sổ còn rủ xuống một cái đèn cung đình.
Nét bút của đơn giản, nhưng chỉ với mấy nét đó, mấy chữ bánh xốp cung đình lập tức chút hương vị cung đình.
Hạ Thược từng Trần Ký Bắc còn vẽ, cuối cùng ngẩng đầu một cái.
Mắt đen của đàn ông đối diện với cô một lát, thấy cô thu hồi tầm mắt, cụp mi xuống, vẽ một mảng mây giữa cửa sổ hoa văn và mấy chữ, “Chữ dùng khắc nổi (dương khắc), những hoa văn dùng khắc rỗng (lộng ), thể nổi bật chủ đề, đến mức lấn át vai trò chính.”
Hạ Thược gì, Trần Ký Bắc liền tự cắt một miếng gỗ, chiếc ghế khác bắt đầu điêu khắc.
Người đàn ông về ngoại hình, thì miễn chê ( gì để ); về năng lực, thể đến ngày hôm nay, ngoài hộ khẩu và công việc là do Lục Trạch Đồng cho, từng bước dựa thực lực và đầu óc của , đối với vợ cũng chu đáo.
mở miệng, lời dễ thì thôi , chuyện cũng với ?
Hạ Thược nhịn thứ khác, chỉ nhịn cứ giấu cô như . Không đáp lời , tự về giường xem truyện tranh mang về từ tỉnh thành.
Xem mãi đến hơn chín giờ tối, Hạ Thược trải chăn đệm, Trần Ký Bắc vẫn đang điêu khắc.
Hạ Thược mơ mơ màng màng ngủ một giấc dậy, Trần Ký Bắc vẫn đang điêu khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-290.html.]
Cô đồng hồ nhỏ, gần mười một giờ , cũng gì, trực tiếp kéo đèn.
Bên bàn lặng im một lát, truyền đến tiếng động nhẹ dọn dẹp đồ đạc, Trần Ký Bắc cuối cùng cũng lên giường ngủ.
Hạ Thược lưng với , cũng đáp lời , ai ngờ sáng hôm tỉnh dậy, đàn ông bên bàn.
Nhận thấy cô đang , đầu , “Sắp xong .” Giọng điệu lạnh nhạt như khi, mặt nghiêng thanh tú như khi, ngay cả tay cầm d.a.o khắc cũng vững vàng như khi, thấy dấu hiệu thức dậy lúc mấy giờ.
Hạ Thược gì, dậy ngoài phòng rửa mặt.
Rửa mặt xong , đàn ông lúc thổi mùn cưa, đưa con dấu cho cô , “Xem .”
Nói là con dấu, lớn hơn con dấu công đơn vị dùng một chút, chữ , hoa văn đó rõ ràng sắc nét. Hạ Thược , cảm thấy thua kém gì những cái khuôn đơn vị dùng, thậm chí vì là in giấy chứ bánh điểm tâm, còn tinh xảo hơn những cái khuôn đó.
Hạ Thược cầm con dấu đó, nên gì về đàn ông .
Anh thời gian khắc đồ, thể mở miệng , chuyện tử tế với cô ?
Thấy đàn ông thu hồi tầm mắt, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc bàn, Hạ Thược hận thể đập con dấu đầu , nhưng nỡ.
Không nỡ cái đầu của , là nỡ thứ mới khắc xong, cái mà đập hỏng thì ?
Trừng mắt bóng lưng đàn ông hồi lâu, Hạ Thược vẫn cất con dấu , nghĩ căng mặt mở cái hộp nhỏ đàn ông cho cô , lấy quyển nhật ký đựng tiền bên trong, quăng “bịch” một tiếng bên tay đàn ông.
Âm thanh nhỏ, Trần Ký Bắc nghi hoặc qua, ánh mắt lay động, “Vợ .”
Hạ Thược vẫn chuyện với , nhưng thì , thể nào nhắm mắt ngơ .
Tiền sinh hoạt tháng cô lấy , trong quyển nhật ký đó còn hơn tám mươi đồng, cộng với trong tay , chắc là đủ .
Quăng xong định , đàn ông ôm cô từ phía , gọi một tiếng “Vợ .”
Hạ Thược đầu, trực tiếp mò tờ giấy hôm qua.
Động tác của đàn ông rõ ràng khựng , ngay đó siết chặt cánh tay, “… đủ , cần em cho.”
Ngừng một chút bổ sung, “ , nhà cũng , em đừng nghĩ lung tung.”
Vẫn là rốt cuộc là chuyện gì.
Hạ Thược dứt khoát ngay cả hỏi cũng hỏi nữa, vò tờ giấy quăng thùng rác góc tường, gạt tay ngoài chuẩn cơm.
Đến đơn vị, lão La ngờ Hạ Thược chỉ nghĩ sáu bảy phương án, ngay cả con dấu cũng mang đến một cái, “Ai đó?”
“Trần Ký Bắc nhà con.” Hạ Thược nhiều, “Con cũng dùng .”
“Tiểu Trần nhà cô còn mấy cái ?” Lão La bất ngờ, nhưng vẫn pha chút màu thực phẩm, in thử lên giấy.
Hoa văn in rõ ràng, , phù hợp với cái tên bánh xốp cung đình.
Lão La cầm con dấu xoa xoa trong tay, “Nhìn cái , cảm giác cao cấp hơn nhiều.” Nghĩ liền lật mấy cái khuôn dùng đây, “Khuôn Tiểu Trần nhà cô khắc ? Những cái chữ đều là của bánh quy hạnh nhân và bánh giòn tám cánh.”