Lần giúp may áo bông, Hạ Thược chị việc tỉ mỉ, nhưng vẫn đưa tay sờ thử, “Mềm mại thật đấy.”
Tôn Thanh , mắt cong lên vì , “Nếu cô thấy vấn đề gì, sẽ may vỏ chăn và mặt chăn cho cô.”
“Được, em khách sáo với chị Tôn nữa.” Hạ Thược về phòng, lấy vỏ chăn và mặt chăn hồ bột đến.
Kiếp của Hạ Thược, khi giặt ga trải giường và vỏ chăn, cô đều thêm nước xả vải, cốt để cho bộ đồ giường mềm mại hơn, thoải mái mà hại da. Vải vóc thời đại đều là vải cotton nguyên chất, giặt xong nếu hồ bột một , sẽ rách chỉ vài tháng.
Hòa tan tinh bột bằng nước lạnh, tinh bột dùng bột mì cũng , đó dùng nước sôi chín nước tinh bột.
Cho ga trải giường giặt sạch nhào nặn từng chút một, nhào đến khi ngấm nước tinh bột, phơi khô, đây gọi là hồ bột.
Vì vải ngấm tinh bột, khi phơi khô sẽ cứng hơn nhiều, cũng bền hơn.
Chỉ là vải hồ bột như thế thì bền, nhưng vẫn nếp nhăn nhỏ, trông mắt lắm. Lúc dùng chổi quét lên một lượng nhỏ nước ấm, đợi vải mềm hơn một chút thì gấp ga thành hình chữ nhật dài, hai nắm hai đầu kéo căng cho phẳng.
Kéo phẳng xong gấp , dùng vật nặng đè lên, khô ráo sẽ phẳng phiu thẳng thớm.
Tôn Thanh nhận lấy mặt chăn trải lên bông, xỏ kim bắt đầu may, “ nhớ cô đây mua hai cái giò heo, định giò heo kho, khi nào cô ?”
“Tối nay em sẽ kho.” Hạ Thược , “Ngày mai nhiều việc quá, sợ kịp .”
“Vậy cô kho giúp một cặp nhé, cũng mua một cặp .”
Tôn Thanh may xong mặt chăn chỉ trong vài đường kim, Hạ Thược cùng chị trải ga trải giường xuống chăn, gấp phần thừa bốn bên lên mặt chăn, “Được thôi, lát nữa chị mang qua cho em, em đ.á.n.h dấu , đỡ lẫn.”
May ga trải giường và mặt chăn Hạ Thược vẫn , chỉ là nhanh và bằng Tôn Thanh.
Chỉ trong chốc lát Tôn Thanh may xong ga trải giường, còn may thêm mấy đường chỉ ở giữa để chăn trượt bên trong, “Còn món thịt kho tàu nữa, cô giúp pha thêm gia vị nhé, mang về nhà ăn Tết. Hy vọng món ngon, thể bịt miệng họ .”
Hạ Thược chuyển đến hơn tám tháng , bụng Tôn Thanh vẫn động tĩnh gì.
Ngay cả sáu mươi năm , vợ chồng con hoặc con, cũng sẽ cô dì chú bác càm ràm, huống hồ là bây giờ.
Hạ Thược chạm nỗi đau của Tôn Thanh, “Em còn ngâm một ít mứt táo, chị ăn thử ?”
Tôn Thanh quả nhiên chuyển hướng chú ý, “Được thôi. Lần giấm táo cô cho ngon lắm, cô khéo đồ ăn thế?”
Sao Hạ Thược khéo đồ ăn như ?
Có lẽ là vì cô cũng khá thích ăn.
Người thích ăn luôn nhiều kiên nhẫn hơn với việc nấu nướng, hơn nữa nhịp sống ở thành phố lớn nhanh, thời gian giải trí của con cắt giảm nhiều . Thỉnh thoảng nghỉ phép, thời gian dành cho việc còn nhiều hơn thời gian chơi, bằng ở nhà chút đồ ăn, cũng xả stress.
Không ngờ xuyên đến thập niên sáu mươi, giải trí ít , cuộc sống khó khăn hơn, nhưng thời gian nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-250.html.]
Nếu ai đó thể tiết chế một chút, buổi tối đừng suốt ngày kéo cô thêm giờ, thời gian sẽ còn nhiều hơn nữa...
Hạ Thược gấp chăn mới gọn gàng, ôm về phòng, chuẩn bắt đầu kho giò heo, tai heo mà chị Tôn Thanh tặng cũng cô tiện tay mang theo.
Vừa mới xử lý xong lông giò heo, Trần Ký Bắc về, xe đạp còn buộc một chú gà trống nhỏ.
Thấy con gà cô mua, rõ ràng ngẩn một chút.
Hạ Thược cũng ngờ sẽ mua, nhưng những thứ khó xách hoặc nặng, bình thường từng để Hạ Thược xách. Hạ Thược liền kể cho chuyện ở chợ nhỏ buổi chiều, “Không , một con ăn Tết, một con Tết em món gà hầm nồi gang.”
Trần Ký Bắc gì nữa, đặt đồ xuống nhà.
Sau đó ánh mắt dừng chiếc chăn mới tinh, gấp gọn gàng giường sưởi, đủ cho hai .
Chương 78: Bữa Cơm Đoàn Viên
Hạ Thược nhiều năm đón cái Tết nào đậm vị Tết như thế , sáng sớm tinh mơ còn ngủ dậy, bên ngoài đốt pháo.
Không giống như kiếp của cô, kết hôn, ăn Tết chỉ thể đốt pháo điện tử. Có rảnh rỗi hơn, còn thổi một chuỗi bóng bay màu đỏ buộc bằng dây, luồn dây qua một lỗ giật mạnh, nổ lốp bốp thành một tràng, cũng thể như tiếng pháo.
Vừa ngủ dậy bước cửa, hai vợ chồng đối diện dán xong câu đối và chữ Phúc, còn là chữ do Hạ Thược .
Khương Bách Thắng dán xong hoành phi, còn bước xuống khỏi ghế, Tôn Thanh bỏ mặc , đưa keo hồ và chổi cho Hạ Thược, “Hôm nay cô dậy sớm thế, còn thừa nhiều keo hồ đây, cô đừng hòa nữa, lấy mà dùng .”
Hạ Thược cảm ơn nhận lấy, : “Hôm nay nhiều việc, dậy sớm xong.”
“Cũng .” Tôn Thanh , “Nhà cô chỉ cô với Tiểu Trần, xào nấu, gói bánh chẻo, còn đồ cơm cúng, đủ cho hai bận rộn . Không như nhà đông , chuyện nấu nướng căn bản ai dám để nhúng tay .”
Khương Bách Thắng vợ mấy , thấy vợ chỉ lo chuyện với Hạ Thược, sớm quên mất , đành tự bước xuống.
Hôm nay mặc quân phục, cảm giác nghiêm nghị giảm một chút, chỉ là khuôn mặt đến mùa đông vẫn đen như cục than.
Lúc Hạ Thược mới chuyển đến, Tôn Thanh còn đùa với cô, là lỡ sinh con gái mà đen như , chắc chắn gả . Sau thúc giục sinh con nhiều, dần dần cũng nhắc đến nữa.
Khương Bách Thắng lau sạch ghế khiêng nhà, thấy Tôn Thanh vẫn đang chuyện với Hạ Thược, nhịn ho một tiếng, “Phải .”
“Vậy đây, kẻo về muộn mắng.”
Tôn Thanh phòng trong quần áo, quấn mũ khăn kín mít, bật đèn phòng trong, mới mang đồ rời .
Ngày Tết , dù ở nhà , đèn cũng bật suốt đêm.
Ra khỏi cửa lúc gặp Trần Ký Bắc dọn gà xong về, thấy Tôn Thanh một , cuối cùng cũng cách .
Thấy hai vợ chồng sắp , Trần Ký Bắc đặt con gà sạch chậu, hỏi một câu: “Tối về ?”
Trần Ký Bắc ít , tính cách lạnh lùng, bình thường gặp mặt nhiều nhất là gật đầu, chủ động hỏi chuyện như thế thực sự hiếm thấy, Tôn Thanh ngẩn .