[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-11-14 04:47:01
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tổ trưởng Ngô là lo lắng, còn gọi khẽ cô: “Tỉ lệ còn đưa cho cô, cô hỏi chứ.”

Hạ Thược với , “Tỉ lệ , hôm đó sư phụ La bảo nhào bột qua .”

“Cô á?” Tổ trưởng Ngô ngẩn , “Hôm đó sư phụ La gần mười món, cô cũng nhớ ?”

Đừng , đầu tiên tiếp xúc tổ trưởng Ôn thấy cô gái Hạ Thược chút bản lĩnh, trong mắt vẫn lộ sự bất ngờ. Ngay cả lão La, Hạ Thược hôm đó lén ghi công thức, cũng rõ cô rốt cuộc nhớ .

Rất nhanh Hạ Thược cân xong lượng vỏ bánh cần dùng cho bánh mật ba vết dao, tỉ lệ một cân bột tám đồng dầu năm lạng nước.

Cân xong cho máy nhào bột, là lượng bột dầu với tỉ lệ một cân bột sáu lạng dầu ba lạng rưỡi đường trắng.

Trong đó vỏ bánh cho đường, bột dầu cho nước, tỉ lệ giữa hai loại là 1:5, sai sót từ đầu đến cuối.

Lần ngay cả tổ trưởng Ngô cũng Hạ Thược thêm hai , “Cô gái nhỏ đầu óc thật đấy.” Rồi nhịn bàn với Vương: “ thấy cô khá thích tổ bánh trứng của chúng , mấy hôm xong việc còn qua học một lúc, để cô sang tổ ?”

Câu từ lâu, tiếc là bây giờ tổ bánh mì Châu Tuyết Cầm tổ trưởng, tiện cướp .

Diệp Đại Dũng đang máy nhào bột hoạt động, cũng xen một câu, “Để cô sang tổ bánh quy, cô hợp với tổ bánh quy của chúng .”

“Các đến đây việc, là đến cướp ?”

Lão La tuy đưa tỉ lệ cho Hạ Thược, nhưng vẫn luôn bên cạnh quan sát, sẵn sàng nhắc nhở cô khi cô chắc chắn. Không ngờ hôm đó nhiều món như , cô nhớ , nhịn sang tổ trưởng Ôn, “Cậu cũng cướp ?”

Tổ trưởng Ôn ha hả, “Thế thì xem cô sang xưởng chúng dưỡng già .”

Nói thật Hạ Thược cũng , nhưng xưởng bánh quy cơ giới ai bốn mươi lăm tuổi, tuổi cô còn bằng một nửa.

Lần áp lực từ nhà máy thực phẩm huyện Hồng Hương, mấy tổ trưởng đều quen , khí khá thoải mái, đến giờ tan ca buổi chiều xong.

Hạ Thược là trẻ nhất trong họ, chức vụ cũng thấp nhất, cô tự giác ở dọn dẹp xưởng.

Lão La bưng cốc , cũng vội vã rời , “Cụ thể thế nào, cô nhớ hết ?”

Hạ Thược khựng , nhưng vẫn gật đầu, “Nhớ .”

Lão La gì thêm, uống hết nước , đổ bã thùng rác, bỏ .

Trong xưởng tạm thời chỉ còn một Hạ Thược, tuyết ngoài cửa sổ ngừng rơi từ lúc nào, chỉ là trời vẫn còn tối. Nhìn bóng lưng ông lão xa, Hạ Thược khỏi nghĩ: Lão La món bánh mật ba vết d.a.o , sẽ dạy cô đấy chứ?

Ngày hôm , hai trăm cân bánh mật ba vết d.a.o phân tán đưa đến mấy cửa hàng ở Giang Thành và các hợp tác xã cung tiêu ở các huyện thị lân cận, việc giao hàng diễn thuận lợi.

Người giao hàng về , vùng khe suối lạnh hơn trong thành phố, những nơi xa hơn bắt đầu đóng băng . Bánh mật ba vết d.a.o giao đến, lớp vỏ đường tan chảy, chỉ là thu nhập ở vùng khe suối thấp, những loại bánh kẹo tinh xảo mua nhiều.

Không trùng hợp , khi đó đến báo cáo, Hạ Thược lão La gọi đến giúp ông dọn dẹp văn phòng, bộ câu chuyện.

Ngày hôm lão La gọi đến, là “Kinh Bát Kiện” (tám món bánh truyền thống Bắc Kinh).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-222.html.]

Tổ trưởng Ôn đến, “Cậu với sư phụ La một tiếng, hai hôm nay tim khỏe, cùng các thanh niên việc vất vả nữa.”

Lời ông nhờ Hạ Thược truyền, lúc còn Hạ Thược một cái, “Làm nhé.”

Còn lão La chuyện cũng gì, cũng gọi thêm nào khác đến thế vị trí tổ trưởng Ôn.

Hạ Thược cảm thấy lẽ cô tự đa tình, mấy ngày nay lão La đổi kiểu cách đồ, lẽ thực sự là dạy cô.

Một là sư phụ chính thức bái sư, lễ tết đều đến nhà tặng quà, nhưng chèn ép cho học trò ngóc đầu lên; một danh phận sư đồ, nhưng giúp cô đặc cách chuyển chính thức, lặng lẽ dạy cô nghề...

Trong lòng cô bao nhiêu sự ơn dành cho lão La, về nhà thấy Trần Ký Bắc vẫn đang vật lộn với chiếc thùng gỗ bụng tròn, Hạ Thược càng xót xa bấy nhiêu, ôm lấy eo đàn ông từ phía .

ngày hôm nghỉ , cô ngủ đến gần mười giờ, khi ngoài mua đồ với Tôn Thanh vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài.

“Tối qua cô ngủ lúc mấy giờ?” Tôn Thanh nhịn cô.

Hạ Thược dụi dụi khóe mắt đang chảy nước vì buồn ngủ, “Nửa đêm , hôm nay , xem truyện tranh lâu một chút.”

Truyện tranh cái con khỉ! Cô là diễn mấy cuốn truyện tranh, còn là loại cấm in ấn mua bán!

còn cách nào, chỉ cần nghĩ đến Trần Ký Bắc chịu nhiều bất công như , cô khó lòng từ chối, và ...

Hạ Thược tiếp tục đề tài , “Cô với , cô chị dâu cô xuống .”

.” Tôn Thanh , “ thấy cô thành tâm cưới cô vợ , hỏi khi nào bảo Hà Vân Anh đến nhà chơi. Đây còn đưa tiền cho , bảo giúp họ mua thêm tem vải, mua thêm hai đôi giày mới.”

Người nông thôn một năm xuống phố mấy , quần áo giày dép chỉ cần mặc , nhưng cưới vợ thì khác, ít nhất cũng mặc cho tươm tất.

Vừa Hạ Thược cũng mua giày bông, hai liền cùng ngoài, loanh quanh ở cửa hàng bách hóa một lúc.

“Cô xem đôi thế nào?” Hạ Thược nhấc một đôi lên hỏi Tôn Thanh, “Đế dày, cách lạnh, sờ thấy cũng ấm lắm.”

“Để xem.” Tôn Thanh định đưa tay cầm, nhanh hơn cô một bước giật đôi giày .

Giây tiếp theo, một tờ tiền "Đại Đoàn Kết" (tờ 10 tệ) trực tiếp đập lên quầy, “Đôi mua, tính tiền!”

Chương 70: Ủng Bông Ula

Đồ còn đang ở tay khác, cứ thế mà giật lấy, thật quá vô lễ.

Tôn Thanh lúc đó dựng cả lông mày, “Đây là đôi chúng xem !”

“Xem mau mua , cứ lề mề ở đây nửa ngày, tiền ?”

Người đến thậm chí còn thèm Tôn Thanh, chỉ dùng ánh mắt liếc xéo Hạ Thược, đập đập tờ "Đại Đoàn Kết" , “Tính tiền.”

Hạ Thược lúc đó , kéo Tôn Thanh đang định bước lên giành đồ, “Người đôi giày hơn hai mươi tệ cũng mua giày bông vải ?”

Loading...