“ thấy cái... áo lót của cô cũng tệ, tiếc là thể mặc ngoài, nếu kiếm thêm một đợt nữa.”
Không, chị ơi chị nhầm , hậu thế nhiều mặc cái thứ ngoài lắm, vải còn ít hơn cái nữa.
Đương nhiên chuyện Hạ Thược thể , “Nếu cô thích thì cũng thể một cái, mát hơn áo ba lỗ.”
“ .” Tôn Thanh lén lút lôi một cái, “Tối nay sẽ mặc, cho Khương nhà cô xem.”
“???”
Hạ Thược thấy đúng lắm, nội y là mặc ban ngày chứ, tối ai mặc cái ?
Kết quả Tôn Thanh khoe nội y xong, khoe với cô một thứ khác——một hũ rượu thủy tinh lớn.
Cái hũ đó lấy từ , cao gần một thước, bên trong ngâm đủ loại d.ư.ợ.c liệu kỳ lạ.
Hạ Thược còn đến tuổi rụng tóc, kiến thức dưỡng sinh hạn chế, chỉ nhận nhân sâm, hoa cúc các loại, câu kỷ tử thì miễn cưỡng phân biệt với ngũ vị tử, còn thì chịu. Thế là cô mà hiểu rõ, “Đây là gì thế?”
“Rượu lộc tiên đấy, ngâm với lộc tiên và hồng sâm, nhờ tìm mãi mới .”
Tôn Thanh vẻ mặt bí hiểm, “Nghe hiệu quả lắm, đàn ông uống chịu nổi, phụ nữ uống đàn ông chịu nổi.”
Hạ Thược: “...”
Chiếc xe tải bất ngờ cán thẳng qua mặt Hạ Thược, cô cảm thấy Tôn chị như thế cô chịu nổi.
“Tối nay với Khương nhà mỗi uống hai lạng, chắc chắn sẽ ‘ba năm ôm hai, năm năm ôm ba’.” Tôn chị hùng hồn tuyên bố xong, vỗ vai Hạ Thược, “ cô thì cần , Trần nhà cô ghê gớm lắm , uống nữa cô mất.”
Hạ Thược: “...”
Ôi ơi nhà Tôn chị nguy hiểm quá, cô về nhà!
Nghĩ là , Hạ Thược lập tức ôm lấy chiếc nội y mới, “Chúc cô và Khương mã đáo thành công.” Rồi nhanh chóng chuồn.
Về đến nhà đặt nội y xuống, Tôn Thanh theo tới, tay còn xách theo một chai rượu.
Vừa thấy chai rượu đó Hạ Thược giật , quả nhiên Tôn Thanh ghé sát tai nhỏ, “ nghĩ , cô vẫn cần cái đấy.”
“Lão tài xế” vẻ mặt đây nghiên cứu kỹ về khoản , “Cô nghĩ xem, đàn ông uống chịu nổi, phụ nữ uống đàn ông chịu nổi. Cậu Trần nhà cô bình thường uống cô chịu nổi , cô nên uống một chút, mới thể ‘đánh huề’ với .”
“Đánh huề” là dùng như ? Hạ Thược sắp nhận mấy từ nữa .
Cô vội từ chối, “Không cần , chúng vội con, cô cứ giữ tự uống .”
“Không , pha hai thang cơ mà.” Tôn Thanh nhét chai rượu lòng cô, “Nhớ uống đấy nhé, đủ thì cứ bảo .”
Tay Hạ Thược kịp đưa kiểu “Nhĩ Khang” (tức là vẫy tay từ chối) thì Tôn Thanh dứt khoát , còn chạm mặt Trần Ký Bắc.
“Nhớ uống cái gì?” Ánh mắt Trần Ký Bắc rơi xuống chai rượu trong tay Hạ Thược.
“Không gì.” Hạ Thược nghĩ ngợi gì, chộp lấy một miếng bánh trung thu nhét miệng , cố dùng đồ ngọt để bịt miệng .
Nhét xong mới phát hiện cô cầm đúng nửa miếng c.ắ.n dở, đang định rút tay về, đàn ông nương theo tay cô mà c.ắ.n xuống.
Lông mi Trần Ký Bắc dày, khi rũ mắt xuống, đôi mắt dài, bớt vẻ sắc bén lúc khác bằng ánh mắt lạnh lùng, thêm một phần tĩnh lặng. Anh vẻ mặt nghiêm túc, c.ắ.n đúng chỗ răng Hạ Thược cắn, còn nhai kỹ lưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-116.html.]
“Ngon ?” Hạ Thược theo bản năng hỏi.
Trần Ký Bắc khựng , đôi mắt đen cô, “Ngọt.”
Một cân bột cho đến tám lạng đường, ngọt gắt cổ , mà ngọt chứ?
đàn ông thích ăn ngọt, thảo nào chê dấu răng của cô.
Hạ Thược cầm miếng khác lên, “Anh ăn miếng , miếng em c.ắ.n .”
Trần Ký Bắc nhận, cầm nửa miếng c.ắ.n dở đó c.ắ.n thêm một miếng nữa, ánh mắt về chai rượu, “Đây là gì?”
Vẫn tránh khỏi, Hạ Thược cũng màng đến bánh trung thu nữa, “Không gì, chỉ là rượu trắng thôi, chị Tôn cho.”
Cô định coi đây là rượu bình thường, để chung với thứ khác , tính , dù Trần Ký Bắc bình thường uống rượu.
Kết quả Tôn Thanh chuẩn kỹ càng, đến tối gặp thất bại t.h.ả.m hại, “ nhà” cô đến.
Khương Bách Thắng lúc đó còn về, Hạ Thược đang xào rau, Tôn Thanh gọi, đành nhờ Trần Ký Bắc giúp xào hai cái.
Đợi cô tìm xong đồ Tôn Thanh cần mang nhà vệ sinh, , trong nồi mùi khét.
Món rau xanh vốn giòn ngon đen hết, khô queo đáy nồi. Trần Ký Bắc tay cầm xẻng bên bếp, cả đang ngơ ngẩn.
Thấy Hạ Thược sang, mím môi, định múc rau đổ , “Anh .”
“Thôi, cứ ăn thế , dù cũng ăn bánh trung thu .”
Không là do bữa tối ăn ngon, là sự mãnh liệt của Tôn Thanh cho sợ hãi, Hạ Thược mơ.
Cô mơ thấy uống cạn cả hũ rượu t.h.u.ố.c đó, thú tính đại phát, chuẩn tìm một “tiểu thịt tươi” chuyện thể miêu tả cổ. Sau đó tìm mãi, tìm mãi, thấy Trần Ký Bắc đang quần áo.
Lý trí bảo cô thể động đến bạn , cơ thể bảo cô “tiểu thịt tươi” thơm thật.
lúc cô đang phân vân , bụng cô nặng trĩu, nhịn kêu đau thành tiếng.
“Hạ Thược! Hạ Thược em thế?”
Trong cơn mơ màng gọi cô, Hạ Thược rên rỉ, “ chịu nổi... , em đau bụng...”
Chương 40 Đường Đỏ Cuba - Không đúng, đàn ông bình thường
Trong quan ải mùa hè tiếng ve kêu, nhưng nơi ngoài quan ải lạnh, chỉ thể ngủ cùng tiếng dế kêu.
Lúc Hạ Thược rên tiếng đầu tiên Trần Ký Bắc còn nhận , nhưng cô liên tục rên tiếng thứ hai, thứ ba...
Trần Ký Bắc lập tức tỉnh giấc.
Lúc cô đau bụng, liền nhớ đến đĩa rau xào cháy mà tối nay, đôi môi mỏng mím chặt, “Em ăn hỏng bụng ?” Không hai lời liền mặc quần áo xuống phản, “Anh đưa em bệnh viện.”
“Không , hỏng bụng.” Hạ Thược vẫn rên rỉ trong chăn.
Trần Ký Bắc nào hiểu những chuyện đó, nhanh chóng mặc quần áo, lấy quần áo của Hạ Thược qua, giúp cô mặc, “Đi bệnh viện.”