Xuyên Không: Tiểu Nương Tử Xinh Đẹp Xung Hỷ Có Không Gian Của Nhà Thợ Săn - Chương 83:: Con Đường Tị Nạn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-22 13:42:59
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
......Trên quãng đường phía , họ thấy càng nhiều chạy nạn hơn.
Có những giống như dân làng họ, mới khởi hành từ các thôn trấn phía Tam Loan trấn lâu, cũng những chạy nạn từ phía Tây tới.
Suốt dọc đường, san sát , đều là những đoàn vội vã lên đường.
Nguồn nước ở vùng ngoại ô cũng khô cạn nghiêm trọng hơn trong trấn, mỗi một nơi nước đều chật kín chạy nạn.
Thậm chí vì nước mà đ.á.n.h cũng hề ít.
Cây cối trong núi cũng bắt đầu khô vàng từng mảng lớn.
Thấy những tình cảnh , Lý Chính một lời, cắm đầu dẫn đội tiếp tục về phía .
Bởi vì ông , việc đ.á.n.h là tình huống nhẹ nhất .
Chu Dịch Xuyên dẫn theo đám thanh tráng niên, tự giác ở vành ngoài đội ngũ, mỗi trong tay đều cầm theo vũ khí vây thành một vòng tròn bảo vệ.
Một kẻ vốn ý đồ, thấy cũng chỉ đành dẹp bỏ ý định.
Lý Chính dẫn đội một ngày đường, chỉ nghỉ ngơi một chút đường buổi trưa, các nhà dùng tạm chút lương thực lót tiếp tục lên đường.
Thấy trời dần tối, Lý Chính mới dẫn đầu tìm một nơi đội ngũ của thôn Tam Loan trấn nghỉ chân.
“Hôm nay cứ đến đây , ai nấy tự kiếm chút gì ăn nghỉ ngơi, ngày mai xem tình hình.”
“Vâng ạ.” Nghe Lý Chính , mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút, bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ.
Mọi đều cùng một tộc, ở trong thôn cũng luôn lời Lý Chính, tin phục ông.
Hơn nữa đường , họ cũng thấy sự nghiêm trọng của tình thế hiện giờ, nhận Lý Chính chính là chỗ dựa tinh thần của họ lúc .
Vì , đội ngũ lớn , ngược cũng khá dễ quản lý.
“Dịch Xuyên, con cùng Nam Tử tìm vài cùng quanh quẩn kiểm tra, chú ý tình hình một chút.”
Tình huống , bất cứ lúc nào cũng thể buông lỏng cảnh giác.
“Được.”
Chu Dịch Xuyên gật đầu, nhận lấy bánh màn thầu Mộ Vãn Thư đưa cho , ăn tìm Chu Nam, dẫn quanh vành ngoài đội ngũ Chu gia để xem xét tình hình.
Cũng tiện thể xem xét, gần đây những ai.
Hai tiểu đoàn tử hôm nay luôn ngoan, suốt quãng đường hề lóc ồn ào như những đứa trẻ khác.
Thấy đ.á.n.h đường, chúng cũng sợ, nhưng chỉ co rúm một chỗ, nhắm mắt, hề ồn ào.
“Dịch Hải ăn màn thầu.” Mộ Vãn Thư xoa đầu tiểu gia hỏa, đưa cho nó một cái màn thầu.
Chu phụ Chu mẫu cũng đang ăn, Chu đại bá, Chu tam thúc bọn họ ai nấy cũng tự chuẩn đồ ăn, dùng chung với họ.
Tiểu Dịch Minh ăn bánh màn thầu Chu mẫu đưa cho, mắt tròn xoe bên ngoài.
Rồi đầu đang ăn màn thầu gật gù buồn ngủ.
Mộ Vãn Thư chú ý thấy tiểu gia hỏa đang buồn ngủ, liền động tác lớn, nghĩ bụng đợi khi tiểu gia hỏa ngủ say sẽ đặt nó sang một bên, còn thì xuống xe duỗi chân.
“A nương, cầm giúp con.”
Tiểu Dịch Minh thấy cảnh , liền vẻ mặt ghét bỏ với tiểu Dịch Hải, đưa bánh màn thầu cho Chu mẫu cầm hộ.
Còn thì dùng hai tay ôm lấy , dùng sức một cái liền kéo nó sang một bên trải chăn đệm để nghỉ ngơi.
“Con lớn , thể cứ dựa dẫm đại tẩu mà ngủ nữa.” Vừa ôm nó .
Tuy ôm đại tẩu thoải mái, nhưng tiểu gia hỏa để đại tẩu ôm quá lâu , điều đúng.
Tiểu Dịch Hải mơ màng ca ca đang vất vả kéo qua, nửa mở mắt gật gật đầu.
“Ồ.” Đáp xong mơ màng c.ắ.n một miếng màn thầu, nhai vài cái, nghiêng đầu dựa tiểu Dịch Minh ngủ say.
Tiểu Dịch Minh nó đè , mấy đưa tay đẩy mà đẩy nổi nặng nề , khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mặt như ' quá khó khăn '.
Mộ Vãn Thư cùng Chu mẫu vài thấy cảnh , đều nhịn bật .
Mộ Vãn Thư đỡ một tay giải cứu tiểu Dịch Minh , nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tieu-nuong-tu-xinh-dep-xung-hy-co-khong-gian-cua-nha-tho-san/chuong-83-con-duong-ti-nan.html.]
“Tiểu đại nhân, nãy lực khí còn lớn lắm ?” Tiểu đại nhân với giọng non nớt.
“Hi hi.”
Tiểu Dịch Minh liền ngọt ngào với Mộ Vãn Thư thêm gì, cầm bánh màn thầu trong tay Chu mẫu tiếp tục ăn.
Mắt vẫn cứ láo liên bên ngoài.
Mộ Vãn Thư thấy liền xuống xe duỗi chân, Chu mẫu bên cạnh nàng cũng duỗi lưng.
“Nha đầu, con sợ ?”
Nghe Chu mẫu , Mộ Vãn Thư khựng , những nạn dân đang lượt kéo đến đây nghỉ ngơi mà nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Sợ, mà cũng sợ.”
Sợ là sợ cái loạn lạc của thế đạo , nhưng vì đều ở đây nên sợ.
Chu mẫu liền xoa đầu nàng: “Đứa trẻ ngốc.”
Đêm đó, Chu Dịch Xuyên cùng đám thanh niên trai tráng , tự giác lập thành đội ngũ luân phiên trực gác.
Thay phiên tuần tra, bảo vệ tộc nhân nghỉ ngơi.
Bên cạnh đội ngũ của họ, ngoài những đoàn lớn tình hình tương tự, còn một nạn dân lẻ tẻ từ phía Tây tới, trông vô cùng thê thảm.
Mèo Dịch Truyện
Những nạn dân đa phần là nam giới, nhưng trong đó, cặp con nổi bật.
Người chắc chừng hai mươi mấy tuổi, đứa bé ước chừng sáu bảy tuổi.
Vì chạy nạn lâu ngày vất vả, hai con thê thảm, y phục vướng rách nát, cũng gầy đến mức còn hình nữa.
Mộ Vãn Thư đang tựa Chu mẫu nghỉ ngơi, chú ý tới cặp con , nhưng cũng chỉ liếc một lát thu hồi ánh mắt.
“Ai.”
Chu mẫu rõ ràng cũng chú ý tới cặp con , nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng thu hồi ánh mắt, bàn tay nhẹ vỗ hai cái lên mu bàn tay Mộ Vãn Thư.
Chu đại bá mẫu cùng Chu tam thẩm cũng liếc một cái đầu .
Những nạn dân thấy Mộ Vãn Thư cùng vài họ thấy cặp con đáng thương đến thế mà phản ứng gì, trong mắt đều lộ vẻ thất vọng.
Ánh mắt kìm chuyển sang hành lý xe của đội ngũ Mộ Vãn Thư, trong mắt lộ vẻ như sói đói.
Vì đa dân làng trâu bò ngựa, nên đều dùng xe gỗ đẩy tay để chở đồ.
Mà đội ngũ của họ rõ ràng là mới khởi hành lâu, nên ngoài dễ dàng nhận trong đội ngũ của họ chắc chắn vẫn còn nhiều lương thực.
Chỉ là vì đội ngũ của họ đông , nên mới dám khinh cử vọng động.
Nhóm nạn dân cùng cặp con , vốn dĩ lợi dụng lòng đồng tình của họ để lừa gạt thức ăn.
đáng tiếc họ tìm nhầm mục tiêu, Mộ Vãn Thư cùng những khác rõ ràng rằng lúc điều quan trọng nhất chính là lương thực, điều nên nhất chính là lòng trắc ẩn quá độ.
Nạn dân lẻ tẻ nhiều như , nếu họ mở lòng giúp một , thì những nạn dân phía cũng sẽ kéo đến thì ?
Huống hồ con đường tị nạn , đích đến còn xác định, ai chạy nạn bao lâu?
Mà lương thực chỉ chừng , còn nhiều hơn, bây giờ mà lấy hết thì những chặng đường phía họ sẽ ?
Họ đồng tình với khác, chắc chắn sẽ khác đồng tình với họ, giúp họ một tay ?
Cho dù , thì so với việc trông cậy sự giúp đỡ chắc chắn trong tương lai, họ tự xoay sở hơn ?
Vậy nên, cái gọi là lòng đồng tình lúc vẫn nên gác sang một bên, bảo tính mạng mới là điều quan trọng.
Hừm... cũng đừng đến giở trò đạo đức giả, chẳng tác dụng gì .
đạo lý Mộ Vãn Thư cùng những khác đều hiểu, chỉ những kẻ ngu ngốc thì nàng hiểu.
Hứa Linh Nhi từ khi theo đội ngũ lớn khởi hành, liền kìm mà cứ chú ý đến động tĩnh của Mộ Vãn Thư.
Chẳng cách nào khác, ai bảo trong cả thôn khiến nàng ghen tị và đố kỵ nhất chính là Mộ Vãn Thư, Mộ Vãn Thư ở là nàng kìm mà chú ý tới đó.
Càng thể sánh bằng, càng so bì với một chút.