Hai ngày tiếp theo, Chu thị tộc đều chỉnh đốn tại chỗ.
Đợi đến khi các thương binh trong đội ngũ đều hồi phục nhiều, mới tiếp tục lên đường.
Lượng lương thực trong đội còn nhiều, nếu duy trì cho cả đội sử dụng, cùng lắm chỉ cầm cự hơn mười ngày.
Thời điểm , sản lượng lương thực chung cao.
Mà những hộ nông dân, mỗi nhà mỗi hộ đất đai cũng chỉ bấy nhiêu, sản lượng thu hoạch hàng năm cũng chỉ cố định từng đó.
Xong xuôi hàng năm còn nộp thuế, khi nộp xong, còn cùng lắm chỉ đủ cho cả gia đình no bụng.
Một gia đình ít đất nhiều , lương thực thu về căn bản đủ cho cả nhà ăn no vài bữa.
Lúc , nhà nhà hộ hộ ai mà chẳng cân nhắc, tính toán lương thực để sống qua ngày, còn dư dật lương thực mà tích trữ.
Thêm đó, thiên tai đến quá đột ngột, căn bản cho cơ hội phản ứng.
Lương thực họ thể mang theo đường càng ít ỏi đến đáng thương.
Vì , tình hình hiện tại khốn khó.
Sau khi đoàn liên tục năm sáu ngày, khẩu phần ăn hàng ngày giảm một nửa.
Mỗi ngày, một trưởng thành chỉ chia hai chiếc bánh ngô.
Cho dù , lượng thức ăn trong đoàn cùng lắm cũng chỉ đủ dùng thêm bảy tám ngày nữa mà thôi.
Suốt chặng đường qua, chỉ thấy những dãy núi trọc lóc gì, thỉnh thoảng gặp vài thôn làng nhỏ, cũng đều cướp bóc sạch sẽ đến mức còn gì nữa.
Đến cả châu chấu cũng chạy sạch , càng nghĩ càng bực bội cái đám thổ phỉ .
Mà giờ đây, bọn họ vẫn khỏi vùng Tây Nam, nguồn nước khắp nơi đều khô cạn nghiêm trọng.
Điểm càng khiến lo lắng thôi.
...Lúc , Mộ Vãn Thư đang cùng đội ngũ trong thôn tìm kiếm nguồn nước trong núi.
Liếm l.i.ế.m đôi môi khô nứt vì thiếu nước, Mộ Vãn Thư cúi đầu bước rừng.
Đằng Đằng chạy ngoài khá lâu , đây nếu tìm chỗ nước, nó sẽ nhanh chóng , nhưng nó trì hoãn lâu như .
Chắc hẳn là tình huống gì đó.
Hứa Linh Nhi bám sát phía nàng.
“Này, nàng thể cẩn thận một chút , trong rừng còn nhiều cành cây gãy lắm đấy, coi chừng vấp ngã.”
Mộ Vãn Thư lời dặn dò đầy quan tâm của tiểu quản gia bà phía , ngoan ngoãn gật đầu, bất đắc dĩ đầu nàng một cái.
“Ta .”
Haizz, ngờ nàng thất hứa , đây Chu Dịch Xuyên lải nhải một hồi chính là để nàng ít tiếp xúc với Hứa Linh Nhi.
Vì thế, Chu Dịch Xuyên còn thẳng tay đ.á.n.h cho ca ca của Hứa Linh Nhi một trận no đòn, nhắc nhở Hứa Sơn Hằng quản chặt hơn.
ngờ, vì đoàn của họ thiếu thức ăn, thiếu nước.
Mọi đều chia nhóm cùng núi tìm kiếm thức ăn, nước uống.
Mộ Vãn Thư may xếp cùng nhóm với Hứa Linh Nhi, ban đầu hai định đổi bạn đồng hành, nhưng những khác đều tự nhóm với .
Mèo Dịch Truyện
Không còn cách nào khác, chỉ vì mâu thuẫn cá nhân của hai mà điều đặc biệt, tách cặp , ghép cặp , gây khó chịu cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tieu-nuong-tu-xinh-dep-xung-hy-co-khong-gian-cua-nha-tho-san/chuong-104-tim-kiem-nguon-nuoc.html.]
Vì … hai họ đành tạm bợ mà cùng .
Tổ hợp hai nghĩa là để hai tự tìm đồ, mà là cùng đến một chỗ để tìm đồ.
lúc nên hành động riêng lẻ, nên mới chia thành từng cặp hai .
Đằng họ còn Chu Dịch Xuyên và Hứa Sơn Hằng, những khác cũng ở gần đó.
Trên núi mà, va chạm là chuyện bình thường, nếu Hứa Linh Nhi ngã, nàng thuận tay kéo nàng một cái.
Xong xuôi nếu nàng ngã, mà Chu Dịch Xuyên phía kịp tới, Hứa Linh Nhi cũng sẽ kéo nàng một cái.
Rồi… một thời gian chung sống khá hòa bình như , mối quan hệ giữa hai hiểu hòa hoãn hơn nhiều.
Và , thành trạng thái như bây giờ.
Hứa Linh Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ mà mang chút ý của nàng, mặt chút tự nhiên, đầu sang một bên.
“Nàng đừng đa tình mà hiểu lầm nhé, chỉ là sợ lát nữa nàng xảy chuyện gì, nam nhân của nàng bắt nạt ca ca mà thôi.
Xong còn liên lụy đến .
Tóm nàng đừng nghĩ nhiều, hề quan tâm nàng .”
Mộ Vãn Thư bật nhướng mày: “Được , nàng đúng, haizz, chỉ là khi nào cảm thấy nào đó quan tâm nhỉ.
Ôi da, thật là kỳ lạ, cứ cảm thấy mùi đ.á.n.h mà khai.”
Nghe lời Mộ Vãn Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Linh Nhi cứng đờ, c.ắ.n răng đỏ bừng mặt.
“Nàng, nàng thôi , lải nhải như nàng sợ khô miệng , mau đường mà tìm đồ , đừng cả ngày cứ lảm nhảm vớ vẩn.”
Quay đầu đôi môi khô nứt của Mộ Vãn Thư, nàng đưa tay sờ sờ bình nước của , cuối cùng c.ắ.n răng ném bình nước cho nàng.
“Cho nàng đấy, đừng trưng cái bộ mặt t.h.ả.m thương đó phiền phức.”
Thấy Mộ Vãn Thư đón , nàng mới tự nhiên sang hướng khác, cầm một cành cây nhỏ bới móc tìm kiếm xem còn thể tìm lá cây xanh nào .
Để thuận tiện tìm nguồn nước.
Mộ Vãn Thư nhận lấy bình nước, sửng sốt một chút, thấy trọng lượng nhẹ đáng kể, cùng lắm chỉ còn ba năm ngụm nước.
Hứa Linh Nhi bên nghĩ đến điều gì, ai oán đầu .
“Cái đó, nàng tiết kiệm một chút nhé.” Nàng cũng chỉ còn bấy nhiêu thôi.
Nếu thấy Mộ Vãn Thư mặt mũi tái nhợt, trông đáng thương như , nàng chẳng đưa cho nàng .
“Phì.” Mộ Vãn Thư lời nàng nhịn bật .
“Được, , đa tạ Hứa tỷ tỷ ban thưởng nha.”
Trên mặt tuy mang theo ý , nhưng trong lòng đang suy nghĩ nghiêm túc.
Trong gian của nàng vẫn còn chút nước, nhưng mấy ngày nay những cái giếng, cái rãnh tìm đều khô cạn đáy, một chút nước nào.
Căn bản để cho nàng một chút cơ hội nào để dẫn nước .
Nếu dùng nước của để biến đất khô cằn thành đất ẩm ướt nước, nước của nàng đủ để điều đó.
Không , hôm nay nhất định bổ sung nước cho đội ngũ, nếu với vài ngụm nước …
“Hừ.” Nghe Mộ Vãn Thư , Hứa Linh Nhi hừ một tiếng đầu tiếp tục tìm kiếm.