Giọng nhỏ, xung quanh đều thấy.
Bầu khí cảm động lập tức tan vỡ.
Cái gì thế!
...
Nhà họ Tân thiếu máy ảnh.
Dù là chiếc máy ảnh thần kỳ mà Tân Mật , với công nghệ đến nay vẫn giải mã, chiếc Hải Âu DF-1 mua ở cửa hàng bách hóa, tổng cộng mấy chiếc cũ kỹ.
Một nửa cho phù rể, một nửa cho phù dâu.
Đội xe đạp đến ngoại ô, bắt đầu chụp ảnh tự do.
Bên Tân Kế Vinh, ôm vợ chụp vài tấm, sang gọi khách nhà ăn.
Địa điểm lễ bái đường là hội trường nhỏ trong nhà máy.
Khi những chụp ảnh trở về, bục, đôi vợ chồng bắt đầu cùng tuyên ngữ lục.
Đám cưới mà Tân Điềm tưởng tượng năm mười sáu tuổi, váy công chúa và lâu đài, hoàng tử sẽ cưỡi bạch mã đến đón cô.
Đám cưới mà Tân Điềm mong đợi năm mười tám tuổi, như Tử Hà tiên tử, yêu cưỡi mây lành bảy sắc đến tìm cô.
Đám cưới mà Tân Điềm năm hai mươi tuổi, xe nhà tự do, chồng hiểu lãng mạn hiểu phong tình.
Đám cưới mà Tân Điềm xem năm hai mươi lăm tuổi, hoa tươi, váy cưới, nhẫn kim cương, đàn ông ở cuối con đường chờ cô đến gần.
Còn trong thực tế, đám cưới năm hai mươi mốt tuổi của Tân Điềm những thứ đó.
Mặc chiếc váy Bragid (váy liền kiểu Liên Xô) đơn giản nhưng màu đỏ rực rỡ, bên yêu, hai cùng tuyên ngữ lục, kết thành vợ chồng sự chứng kiến của tổ chức.
Buổi sáng năm mười tám tuổi ở thủ đô, đón ánh mặt trời lá cờ đỏ tung bay, Tân Điềm khi thức tỉnh luôn cảm thấy hợp với thế giới .
Không thừa nhận mười tám năm đó là thật.
Hoàng hôn ở nhà máy, năm hai mươi mốt tuổi, đối diện với những lời chúc phúc chân thành của bạn bè, đầu tiên Tân Điềm khẳng định, cô là giấy.
Có da thịt, cuộc sống thật tuyệt vời.
Tân Điềm thở phào một , thông suốt cả thả lỏng, những chuyện từng cố chấp trong đầu trở nên nhỏ bé đáng kể.
Ôm ngữ lục, lén lút liếc Lục Nhượng.
Đột nhiên, bốn mắt chạm .
Tân Điềm mím môi .
Cô kết hôn .
...
Tục ngữ câu: Vui quá hóa buồn.
Tân Điềm khi tinh thần thoải mái, dựa niềm vui tân hôn kéo Lục Nhượng phóng túng một phen.
Kết quả lửa cháy lan rộng kiểm soát , may, b.a.o c.a.o s.u rách.
Lục Nhượng đờ đẫn cúi đầu, vết rách đó, ngây .
“Làm đây! Anh bế em tắm?” Anh đưa tay giúp cô gỡ .
Tân Điềm nhạy cảm run rẩy, vòng tay ôm cổ vùi khuôn mặt đỏ bừng n.g.ự.c , giọng khàn khàn, “Anh buông .”
Lục Nhượng: “Sẽ mang thai.”
Anh vẫn đang nghĩ, nên mua t.h.u.ố.c ? t.h.u.ố.c khẩn cấp đều hại sức khỏe.
Nghĩ đến đó, n.g.ự.c đột nhiên đau nhói, cúi đầu thấy Tân Điềm dùng hàm răng nhỏ xinh c.ắ.n , lầm bầm, “Anh hoảng cái gì, dù m.a.n.g t.h.a.i bây giờ cũng hợp lý hợp pháp.”
Lục Nhượng vuốt ve mái tóc dài rối bù, “Em vẫn đang học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-516.html.]
Anh thể ích kỷ như .
Tân Điềm: “Chỉ là một ngoài ý , mạnh đến thế.”
Giọng mềm mại mang theo vẻ quyến rũ, khiến Lục Nhượng nổi ý , nhưng nghĩ đến hậu quả vẫn kìm .
Tân Điềm thấy vẻ lo lắng của , tính toán là đang trong kỳ an , cố ý trêu chọc , kéo quấn quýt một hồi, trực tiếp dẫn đến việc cả buổi chiều ngày hôm đều khỏi phòng.
Lục Nhượng kinh nghiệm, chăm sóc cho cô uống nước, ăn cơm.
Phòng tân hôn trống , đều ngầm hiểu chuyển đến ở trong nhà máy, là ở cùng cho náo nhiệt.
Ngày thứ ba về nhà đẻ.
Là Tân Kế Vinh và Lâm Tuyết Nhu mấy về.
Nhìn đôi vợ chồng trẻ, ai nấy đều , Ôn Ngọc vui đến mức khép miệng , như thể đột nhiên khai thông kinh mạch nào đó.
Chủ động tìm đến Tân Điềm mới kết hôn.
“Hôn nhân của con, xảy vấn đề gì ?” Thật bà hỏi giả .
Chuyện nhà họ Tân định ngoài.
Tân Điềm đành đau lòng giả vờ ngây ngô với bà nội Ngọc, “Không ạ, và chị dâu vẫn mà, hôm nay còn hẹn bách hóa tổng hợp mua đồ .”
Ôn Ngọc: “Toàn lời dỗ dành bà già thôi, bà hỏi con, con họ định khi nào con?”
Tân Điềm: “Anh vẫn còn trẻ mà.”
Ôn Ngọc: “Sắp hai mươi tám , còn trẻ gì nữa, ông nội con tuổi , con trai sắp nghiệp tiểu học .”
Tân Kế Vinh vô tình thấy: “...”
Cái thì đúng thật.
tình hình của Tân Lập Diệp giống.
Anh giúp con gái út che đậy, “Chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên, Lập Diệp những năm nay nghiên cứu t.h.u.ố.c men, tiếp xúc ít nhiều sợ m.a.n.g t.h.a.i cho con.”
Ôn Ngọc: “Nói bậy, nó chuyên trách trong quân đội , ý con là những nghiên cứu khác đều sinh con ?”
Tân Điềm: “Không , là một chuyện, chị Thất Nguyệt sức khỏe cũng mà, hai gặp thì chẳng ...”
Hai tay cô vỗ nhẹ, vẻ khó xử.
Ôn Ngọc bên trái, bên , cúi đầu xuống, “Là bà lắm lời , đây là chuyện nhà của các con.”
Tân Điềm chút bối rối, Tân Kế Vinh thì như khoét tim.
Liếc mắt hiệu cho con gái út, chạy mất.
Anh sợ ở tiếp sẽ kìm .
Tân Điềm dỗ dành bà nội Ngọc một lúc mới về phòng nghỉ, nhưng quyết định ngày mai sẽ về đảo.
Tuy nhiên, chuyện khiến Tân Điềm chú ý đến trai .
Anh hai mươi tám tuổi , và Thất Nguyệt còn tiếp tục như ?
Chưa kịp tìm cơ hội hỏi, trai đưa bà nội Ngọc về đảo, vội vã, để Thất Nguyệt ở giúp đỡ một thời gian, cũng bầu bạn với đang buồn chán.
Tân Điềm sang chị gái, còn chạy nhanh hơn cả trai.
Thôi , ai cũng một trái tim kết hôn và sinh con muộn.
Ở hơn mười ngày, kịp chuyến xe ngày hai mươi lăm rời .
Tiến độ học tập ở trường chậm bù , bài vở và công việc thêm đều bận rộn.
Kẹo cưới chuẩn trong tiệc cưới, Tân Điềm ôm mấy túi lớn, định nhét túi để chia cho thầy cô, bạn bè và hàng xóm.
Tân hôn ngoài việc nhận thêm vài lời chúc mừng và chúc phúc, ảnh hưởng gì đến cuộc sống học đường của Tân Điềm.