Thái Huệ nghiến răng, tức giận khoanh tay, lạnh lùng lườm bà.
Lâm Tuyết Nhu phớt lờ cô , tranh cãi về những gì , mà hỏi ngược : “Chuyện nhỏ ngoài đảo còn thể tiếp tục ?”
Sau nhiều chỉnh sửa, vở kịch tập trung gia đình hải quân, gián tiếp tôn vinh hải quân, đặt tên là Chuyện nhỏ ngoài đảo, Lâm Tuyết Nhu là tác giả gốc, cũng là chỉnh sửa hai, ba, theo dõi bộ quá trình.
Lâm Tuyết Nhu nhận câu trả lời, Hoàng Như Quyên chỉ im lặng hai giây, đủ để thể hiện thái độ.
Lâm Tuyết Nhu hỏi tiếp: “Dự án bên cạnh thiếu nên mượn từ chúng , thiếu vật liệu cũng mượn từ chúng , giờ kinh phí phê duyệt cũng mượn luôn ?”
Thái Huệ: “Có chút tiền đó mà cô cũng tính toán, dù dự án của các cũng tạm dừng, tiền để trong tài khoản cũng sinh lời .”
Lâm Tuyết Nhu: “Có chút tiền đó mà cô cũng mượn, đoàn kịch của các nghèo đến mức nào.”
Thái Huệ: “Cô!”
Hoàng Như Quyên mà đau đầu, xoa dịu hai bên: “Tiểu Lâm, hiện tại đoàn kịch trừ các dự án cố định, nhân sự quả thật thể lo chu cho hai dự án, dự án của Thái Huệ là kịch lễ hội, cần gấp hơn một chút, đảm bảo, nhiều nhất là hai tháng.”
Lâm Tuyết Nhu: “Dự án chỉ , nỗ lực cả năm trời, bây giờ mới thành hình...”
Tiểu Tần: “ đồng ý, tại chúng nhường đường, cô gấp là lý ? Vậy còn chúng tháng thể biểu diễn đấy, nên ưu tiên chúng !”
“Đừng bậy, chúng đủ tự tin, nhường thì nhường thôi.”
“ ý kiến gì, đều là cùng đoàn kịch, ai ai chẳng như .”
Tiểu Tần sững sờ, cô thể tin nổi: “Các !”
Lâm Tuyết Nhu kéo cô , Hoàng Như Quyên thấy đồng thanh như , liền thừa thắng xông lên: “Tiểu Lâm, cô xem đều đoàn kết như thế, cô đây...”
Tân Điềm tức giận .
Hóa chỉ cô là phá hoại đoàn kết thôi.
Thái Huệ : “Vì đều đồng ý, chúng nhất định sẽ cố gắng gấp bội, những liên quan thì tránh .”
Tân Điềm đầu tiên thấy bắt nạt, thể mắng đ.á.n.h trả!
Làm chỉ khiến thêm cớ cô dạy con.
Cô hít sâu: “Mẹ, chúng !”
Lâm Tuyết Nhu gật đầu, Hoàng Như Quyên: “Dự án đình chỉ, tạm thời cần đến nữa, nhân dịp xin nghỉ một thời gian.”
Bây giờ bà ngay, để hỏi rõ tình hình sức khỏe của con gái rốt cuộc là như thế nào.
Hoàng Như Quyên do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Cô điền thêm đơn xin nghỉ phép.”
Lâm Tuyết Nhu dẫn con gái .
Tiểu Tần đầu , mắng một câu ăn cây táo rào cây sung cần tên họ, cũng rời khỏi phòng tập.
Thái Huệ cả sảng khoái.
Ban đầu đoàn kịch một suất biên kịch, cô lo lót mối quan hệ, cứ đinh ninh là của , ai ngờ Lâm Tuyết Nhu đột nhiên từ trời rơi xuống chiếm mất vị trí đó.
Khiến cô thể lấy công việc cớ, bố ép gả cho thích, cưới xong liền mang thai, mãi đến gần đây mới sinh con trai.
May mắn cũng nhờ đứa con trai , cuối cùng cô cũng dỗ chồng, đồng ý sắp xếp công việc ở đoàn kịch cho cô.
Bây giờ cô trở , Lâm Tuyết Nhu !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-419.html.]
Tranh giành dự án chỉ là bước khởi đầu, cô còn dẫm đạp đó chân.
Chẳng qua là nhờ một vở kịch mẫu mới lạ mà đoàn kịch ưu ái thôi, cô sẽ ở mảng , đè bẹp đó.
Thái Huệ nghĩ đến đây, thấy bóng lưng Hoàng Như Quyên rời liền đuổi theo.
“Cô ơi, chuyện cô mời thầy Tôn đến thành phố biểu diễn, hẹn ông đến đoàn kịch chỉ đạo, bây giờ dự án mới đang tập luyện chỉ của cháu, cô xem khi nào thầy Tôn tiện ghé qua ạ?”
Hoàng Như Quyên là cô ruột của chồng cô , chỉ là cô khác thôi.
Nói là khác , chẳng là giúp cô cửa .
bây giờ cần đến, mặt vẫn tươi .
Hoàng Như Quyên bắt suy nghĩ nhỏ nhặt cô che giấu, thực sự ưa: “Chẳng cô , nếu cô sẽ chọn hôm nay để giành dự án với Tiểu Lâm.”
Nụ môi Thái Huệ cứng , liền khen theo: “Quả nhiên gì qua mắt cô, thì...”
“Hai giờ chiều, cô thể hiện một chút, thầy Khổng đến chỉ đạo dự án mới, cũng ý tìm vai diễn cho học trò mà ông đang hướng dẫn.”
“A, học trò ạ.”
“Đồ ngốc, thì để Tiểu Lâm .”
“Muốn, chứ ạ.”
Thái Huệ nghĩ, tuy là cách một lớp, là quan hệ m.á.u mủ, nhưng thể chiếm lợi ích nào thì chiếm, tóm thể để Lâm Tuyết Nhu lấy .
“Cô ơi, cháu chuẩn ngay đây.”
Không ai , bên ngoài đoàn kịch, một chiếc Cadillac đang đậu bên đường, ba bước xuống xe.
Khổng Đông Phương xuống xe : “Không tìm nhầm chỗ chứ.”
Phía ông, theo là một thanh niên mười bốn, mười lăm tuổi, miệng lanh lảnh : “Không nhầm ạ, trí nhớ của con sai , nhưng chúng hẹn buổi chiều ?”
Khổng Đông Phương đầu , liếc mắt hờ hững: “Cậu mà đảm bảo diễn xuất của , đến muộn hai tiếng cũng lo lắng.”
Bên cạnh, một khác xấp xỉ tuổi lên tiếng: “Sư phụ, con và Cảnh Sinh chắc chắn sẽ mất mặt.”
Khổng Đông Phương thấy cũng : “Đi thôi.”
Ông nhấc chân bước lên bậc thang, ngẩng đầu lên thì thấy xuống, vẻ mặt vốn nghiêm nghị lúc nãy lập tức tan biến.
“Điềm Điềm!”
Tân Điềm đang tranh luận với .
Tại bỏ qua đám đó?
Mẹ cô quan trọng hơn, đó dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng cũng còn giận nhiều nữa.
Lại , bản vốn ý định đổi công việc, bây giờ như thế cũng tiện, ban đầu chỉ lo lắng cho vở kịch đang tập luyện.
Tân Điềm đúng lúc , thấy gọi cô.
Cô cúi đầu xuống, thấy một đeo kính râm.
“Chú Khổng!” Tân Điềm bất ngờ gặp ông ở đây.
Khổng Đông Phương bước nhanh hơn, hai học trò nhỏ phía ông , ngơ ngác.